Chương 7: Không Quy Tắc Sẽ Không Thành Hình
Mặc kệ trước kia họ làm gì, bây giờ cả đám đều mặc một áo vải quần vải, hơn nữa trừ bộ đồ trên người cũng chẳng còn trang sức gì khác.
Lúc này, trên mặt Huyền Dương cũng chẳng còn vẻ ngạo mạn đắc ý lúc sáng, sau vài lần biến sắc nhanh như chớp, hắn bước tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, nhỏ giọng nói.
“Đi! Chúng ta cùng đi! Chúng ta cùng trốn khỏi nơi quỷ quái này! Sư huynh canh cửa đã bị hạ gục rồi.”
“Đi? Ồ! Hóa ra các ngươi là muốn…”
Chữ trốn trong miệng Lý Hỏa Vượng còn chưa được thốt ra đã bị Huyền Dương nhanh tay bịt kín.
…
Thấy Huyền Dương che miệng Lý Hỏa Vượng, những người khác cầm ngọn đuốc cũng nhanh nhẹn xông lên, bao vây Lý Hỏa Vượng, ánh mắt chẳng có chút ý tốt nào.
“Không đi đúng không? Vậy hôm nay ngươi sẽ chết ở chỗ này! Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội mật báo cho lão già chốc đầu kia biết đâu!”
Đứng trước ranh giới sống chết, Lý Hỏa Vượng lại chẳng chút hoảng loạn, hắn cạn lời trợn trắng mắt. Đối với hướng phát triển lạ lùng của cốt truyện trong thế giới ảo tưởng, hắn mắng thầm một câu, sau đó trực tiếp nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu một hơi.
Đợi tới khi hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang bị dây lưng bản lớn trói chặt trên giường bệnh, những sư huynh, sư đệ bao vây xung quanh đã biến mất.
“Dì Vương, ta tỉnh rồi, có thể cởi trói cho ta không?”
Lý Hỏa Vượng nói với vào microphone để đầu giường, gọi điều dưỡng trực ca đêm tới, hắn đang rất sốt ruột, muốn kiểm tra ngay lập tức xem khối ngọc bội kia có nằm trong quần áo của mình không.
Nhưng gọi cả nửa ngày vẫn chẳng có ai đáp lại, Lý Hỏa Vượng hiểu ra, điều dưỡng Vương lại lén lút xem phim truyền hình Mary Sue trong ca trực rồi, bà ta vẫn luôn thích làm biếng như vậy.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn phần ngực bị trang phục bệnh nhân xanh trắng che khuất, cả người cố gắng vặn vẹo, muốn dùng cách này để cảm nhận xem có khối ngọc nào đang đè lên ngực mình không.
Chỉ là bây giờ cơ thể hắn đã bị trói chặt, cảm giác cứ như có như không. Sau vài lần thử chỉ đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Lý Hỏa Vượng ngáp dài, với hiện trạng này của hắn xem ra chỉ có thể nằm yên trên giường, cầu nguyện sau khi điều dưỡng Vương xem xong phim có thể rộng lòng hảo tâm ngó qua camera theo dõi một chút.
Đêm khuya, dù là tầng hai với đầy người mắc bệnh nặng cũng vô cùng yên tính, Lý Hỏa Vượng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đợi tới lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã nằm sóng soài trên mặt đất lạnh lẽo trong hang đá vôi.
Hắn vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng mấy tên có ý định chạy trốn lúc trước đã biến mất không còn một ai.
“Chậc, chỉ bằng mấy NPC như các ngươi mà cũng muốn đối phó ta ư?”
Lý Hỏa Vượng móc khối ngọc bội trong ngực ra, nhẹ nhàng tung hứng trong lòng bàn tay, sau đó nhẹt lại vào trong ngực.
Sau đó hắn quay lại giường chung, nằm trên đống cỏ khô kiên nhẫn đợi mặt trời ló dạng. Vừa nghĩa tới giá trị của ngọc bội, hắn hưng phấn đến chẳng thể chợp mắt.
Vì không có đồng hồ nên Lý Hỏa Vượng cũng chẳng biết đã qua bao lâu, khi nhìn thấy sư huynh đệ hai bên dần dần thức dậy, hắn cũng ngồi dậy theo.
“Bên này trời đã sáng, nếu vậy cũng đến lúc dì Vương thay ca rồi nhỉ. Hay là bây giờ ta quay về bệnh viện? Điều dưỡng Ngải chuyện nghiệp hơn dì ta nhiều.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang do dự, ngoài cửa bỗng truyền tới một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Một đạo đồng mặc đạo bào màu đen, búi hết tóc lên hoảng loạn bước từ ngoài vào.
“Nhanh chân lên! Sư tôn bảo mọi người tới điện Huệ An tập hợp!”
Tin tức tới bất thình lình khiến mọi người chẳng hiểu mô-tê gì, nhưng nếu là sư phụ gọi, bọn họ cũng chẳng có lý do từ chối.
Chỉ lát sau, các đệ tử đã tề tựu đông đủ trong hang động lớn nhất được gọi là điện Huệ An lớn nhất, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đuốc soi rõ vẻ khó hiểu trên mặt mọi người.
Lý Hỏa Vượng nhạy bén phát hiện ra trong đám đông thiếu mất mấy người, ngoại trừ Huyền Dương, thế mà cũng có không ít mấy tên đệ tử thân truyền của sư phụ chốc đầu.
“Ôi chao, đây là cùng nhau bỏ trốn đó hả?”
Ôm tâm trạng hóng hớt, hắn nghĩ thầm trong lòng, cảnh tưởng trước mắt khiến hắn có cảm giác như đang xem phim vậy.
Khi một người lò dò bước ra từ đường hầm tăm tối, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng, tất cả đạo đồng đều vô thức cúi đầu xuống thật thấp.
Đó là sư phụ của họ, Đan Dương Tử.
“Khụ~!”
Một tiếng đằng hắng khiến tất cả mọi người trở nên khẩn trương hết cả lên.
“Tối qua, vào lúc canh hai, có người muốn chạy trốn, trong đó còn bao gồm hai vị đệ tử thân truyền của đạo gia, điều này khiến bổn đạo gia vô cùng đau lòng!!”
Ngoài miệng thì nói đau lòng, vẻ tàn độc trên mặt ông ta gần như sắp hóa thành thực thể.
“Bị phát hiện sớm vậy sao? Đám người Huyền Dương thật kém cỏi.”
Lý Hỏa Vượng bĩu môi.
“Không quy tắc sẽ không thành hình, làm sai ắt phải chịu phạt, đây chính là quy định của phái Tây Sơn Đông Hoa của ta! Tất cả đi theo ta.”
Các đệ tử không dám thở mạnh, yên lặng đi theo sau Đan Dương Tử.