“cây nấm ham m.uốn”
“Điên rồi!”
Những giọt nước chảy xuống khóe mắt Liêu Như Ninh và phối hợp với giọng điệu bi thảm của cậu ta, khiến người ta không thể phân biệt được đó là mưa hay nước mắt trong phút chốc.
Từ khi người đầu tiên gặp vấn đề, các thành viên của trường Damocles bắt đầu có nhiều vấn đề liên tiếp khác nhau, bao gồm mấy người trong đội chủ lực. Hoắc Tuyên Sơn, Kim Kha, Ứng Thành Hà thay phiên bị.
Ví dụ như hiện tại Hoắc Tuyên Sơn đang nằm trên mặt đất lầy lội toàn thân ướt sũng, nhắm mắt không nhúc nhích, mặc cho nước mưa rửa sạch.
Đừng hỏi, hỏi một tí là bị cậu ta bảo đang ngủ.
Một người hai người cần Liêu Như Ninh khống chế hết. Về phần Vệ Tam, cũng không biết có có tật xấu gì mà ngồi xổm xem drama ở xung quanh.
Đoán chừng đã phát điên từ sớm.
Đội ngũ lề mà lề mề đi tới phía trước, bây giờ Liêu Như Ninh lo lắng gặp phải tinh thú hay vật có độc gì đó đúng lúc mấy người bên họ điên hết thì sức chiến đấu giảm xuống không phanh.
Liêu Như Ninh khom lưng muốn khiêng Hoắc Tuyên Sơn đi, nhưng cậu ta mới vừa chạm vào cánh tay Hoắc Tuyên Sơn là đã bị đẩy ra.
“... Cậu đánh tớ?” Liêu Như Ninh tức giận, hôm nay nhất định phải mang Hoắc Tuyên Sơn đi!
Sau đó, hai người bắt đầu chiến đấu tại chỗ, người dính đầy bùn. Liêu Như Ninh coi như tỉnh táo, kiểm soát mình để không làm người khác bị thương. Nhưng trong mắt Hoắc Tuyên Sơn, cậu ta chính là một người quấy phá giấc ngủ của mình, nên ra tay không tha nhau.
“Những chiến sĩ nào vẫn còn tỉnh táo, mau tới giúp tôi giữ cậu ta!” Liêu Như Ninh chỉ có thể yêu cầu các thành viên của đội tuyển trường giúp đỡ, không cảm thấy mất mặt tí gì.
Cuối cùng, Hoắc Tuyên Sơn bị đè xuống đất không thể nhúc nhích, Liêu Như Ninh trói người lại và kéo đi. Hai người đã ướt nhẹp và bẩn thỉu, nếu thêm một cái gậy chống và một cái chén bể thì đủ đồ làm người ăn xin.
“Hai người đang làm gì vậy?” Kim Kha một lần nữa tỉnh táo lại từ cảnh kinh hoàng của toàn bộ thành viên nên hỏi Liêu Như Ninh.
“Cậu đã bình thường lại rồi? Mau mau nghĩ cách giải quyết chuyện điên khùng này, bằng không lát nữa lại ngốc tiếp.” Liêu Như Ninh vội vàng nói, “Hiện tại toàn đội điên điên, ngốc ngốc, thỉnh thoảng tỉnh táo lại rồi lại khôi phục lại dáng vẻ trước đó.”
“Giống như tụi mình trúng độc gì đó.” Kim Kha nhìn đảo qua đám người ở trường Damocles, những người này giống như cậu, rơi vào ảo giác của bản thân?
“Hôm nay chúng ta còn chưa kịp ăn, làm sao ngộ độc được?” Trong lòng Liêu Như Ninh sốt ruột, bọn họ đã rơi khỏi bậc thang đội hạng nhất, sao ngờ được gặp phải đống chuyện này.
“Phải có một thứ mà tất cả chúng ta cùng chạm vào.” Kim Kha suy nghĩ một lát thì nói.
“Không thể nào, chưa chắc các tiểu đội hái cùng một loại trái cây hoang dã; huống chi hôm nay chúng ta không ăn gì.” Ứng Thành Hà nói xong bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lấy ra một cái xẻng nhỏ từ hộp dụng cụ và bắt đầu đào rễ cây bên cạnh.
Lúc đầu, Kim Kha nghĩ rằng Ứng Thành Hà có phát hiện gì đó, nhưng cậu đi qua thì chỉ thấy cậu ấy đơn giản là đào đất mà thôi.
“Lại điên rồi.” Liêu Như Ninh nhìn lắm cũng lờn. Khi cậu ta chuẩn bị hỏi Kim Kha tiếp theo phải làm sao, Kim Kha lại bắt đầu cứng đờ tại chỗ, nhìn bọn họ không nhúc nhích, “...”
Xong luôn, toàn bộ đội chủ lực chỉ còn lại một người bình thường là thiếu gia Liêu.
Thiếu gia Liêu không gánh nổi áp lực lớn như vậy nên cả người tê rần.
Lúc này Vệ Tam đút hai tay vào túi, cà lơ phất phơ đi tới. Liêu Như Ninh cảnh giác nhìn cô, sợ Vệ Tam phát điên mà đánh mình.
“Có cần giúp một tay không?” Vệ Tam ngậm cái lá cây được cô tiện tay hái và hỏi Liêu Như Ninh.
Thiếu gia Liêu và Vệ Tam nhìn nhau, một lúc lâu sau, cậu ta hiểu được, ngài đây điên rồi mà vẫn còn “kinh doanh”.
“Cậu giúp tôi mang theo mấy người này, bảo vệ bọn họ an toàn.” Liêu Như Ninh tới gần bên tai Vệ Tam, nói nhỏ, “Một người một trăm vạn tinh tệ.”
Quả nhiên hai mắt Vệ Tam tỏa sang: “Quất luôn.”
Cô tìm một cái cây dùng như roi, đầu tiên được buộc vào bên hông Hoắc Tuyên Sơn, kế đó cũng buộc Kim Kha vào cùng một cây roi. Hiển nhiên hai người giãy dụa, nhưng mà Vệ Tam đấm mũi mỗi người làm bọn họ yên tĩnh hẳn.
“Đứng lên.” Vệ Tam đá Ứng Thành Hà đang đào đất.
Ứng Thành Hà không để ý tới, Vệ Tam giẫm lên xẻng của anh luôn và làm gãy xẻng.
Anh lập tức đứng dậy, muốn lý do lý trấu với Vệ Tam, đáng tiếc một giây sau đã bị trói lại.
Vệ Tam trói toàn bộ ba người lại với nhau. Cô đi một vòng, sau đó dùng sức kéo: “Đi thôi!”
Hễ mà ba người giãy nãy một tí là Vệ Tam đấm sang một cú, không chút nương tay. Liêu Như Ninh bên cạnh không thể không dặn dò đừng làm quá mức.
Trường Damocles từ từ tiến về phía trước, thỉnh thoảng có thành viên thoát khỏi nhóm làm Liêu Như Ninh đích thân đích thân đuổi theo.
Hiện trường trực tiếp, các giáo viên của trường Damocles nhìn mà kinh hồn bạc vía nhưng cũng không phải vì trường Damocles bị tụt lại phía sau. Bây giờ mỗi một trường quân sự đều rơi vào tình huống tương tự và các sinh viên của mấy trường đó đánh nhau cũng nhiều hơn; ngay cả trường South Pasadena, người quen thuộc nhất với môi trường rừng mưa nhiệt đới cũng thế.
Giáo viên như thế vì hiện tại, Liêu Như Ninh là người tỉnh táo duy nhất cũng không dẫn dắt đội ngũ, khi em ấy chủ động đuổi theo sinh viên trường quân sự thì chẳng khác nào đặt đội ngũ vào nguy hiểm.
Hiện tại toàn cấp 3S cũng chỉ có một mình Liêu Như Ninh là tỉnh.
Trong khi các thầy cô của trường Damocles vẫn còn lo lắng về sinh viên của họ, khán đài đã có một cuộc bạo loạn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hạng Minh Hóa nhíu mày nhìn khán giả bên kia.
Giải Ngữ Mạn vỗ vỗ cánh tay ông, ý bảo ông nhìn màn hình: “Bên trường Đế Quốc.”
Hoắc Kiếm ra tay với Cơ Sơ Vũ.
“Hai người muốn hao tổn nội bộ?” Hạng Minh Hóa kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không nghĩ được cảnh Hoắc Kiếm ra tay với đồng đội.
Nhưng mà cũng chẳng đánh nhau thật, lúc bọn họ ra chiêu không lâu thì Ứng Tinh Quyết đã dùng cảm giác ngăn lại, khiến hai người xỉu luôn.
“Tình huống này có nên chủ động bị loại hay không?” Giáo viên dẫn đội của trường South Pasadena nói, “Tạm dừng trận đấu trước cũng được.”
Giáo viên dẫn đội trường South Pasadena không muốn bị công chúng mắng một lần nữa.
“Không cần phải tạm dừng thi đấu.” Ngư Thiên Hà tới. Bà ấy đi ngang qua chỗ ngồi của các giáo viên trường quân sự, đi lên sân khấu chính và nâng micro, “Tôi đã tìm ra được có chuyện gì rồi?”
Bà đặt các tài liệu thu thập được trên màn hình ánh sáng: “Nấm ham m.uốn, xuất hiện mỗi 100 năm trong cuộc thi. Nhưng vì nơi sinh sống của nó không nằm trong phạm vi của các cuộc thi trước nên các sinh viên quân sự chưa từng thấy.”
Mọi người vừa nghe đã hiểu được, đội chủ lực của giải đấu này có thực lực vượt xa các lần trước nên làm cho phạm vi thi đấu rừng mưa nhiệt đới được điều chỉnh lại. Cũng bởi vậy mới gặp được nấm ham mu.ốn.
Ngư Thiên Hà tiếp tục giải thích: “Bào tử loài nấm này chôn mình trong đất, chỉ sau 100 năm lại gặp nước mưa thấm vào thì mới lập tức sinh sôi. Tôi vừa tìm thấy thông tin nói rằng loại nấm ham mu.ốn này giỏi ẩn mình trong nhiều loại nấm khác. Một khi nó bị gãy, hoặc giẫm nát, một số thành phần đặc biệt trong thân nấm sẽ lan rộng khắp nơi, thu hút mọi người, tạo ra ham m.uốn, hoặc phóng đại một trong những điều họ quan tâm nhất trong lòng.”
Tập Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào mặt đường của mỗi trường quân sự, có vô số nấm bị đế giày chiến đấu giẫm nát trong nước bùn, trong đó tất nhiên sẽ có nấm ham mu.ốn.
“Bây giờ những sinh viên này tính sao?” Tập Hạo Thiên hỏi.
“Sau khi mưa dừng lại thì nấm ham mu.ốn cũng ngừng phát triển. Miễn là các sinh viên tiếp tục di chuyển về phía trước thì sẽ dần khôi phục về sau.” Ngư Thiên Hà nhìn lướt qua tất cả các cảnh quay trực tiếp, chỉ không biết trường quân sự nào có thể chống đỡ cho đến khi mưa tạnh.
Sau khi nghe bà giải thích, khán giả thảo luận luôn.
“Dụ dỗ người ta sinh ra dụ.c vọng? Hoắc Kiếm muốn đánh Cơ Sơ Vũ, thế giữa hai người có mâu thuẫn gì?”
“Thì ra Shaω Eli của trường Samuel thích chạy khỏa thân.”
“Tại sao Hoắc Tuyên Sơn của trường Damocles lại nằm ngủ trên mặt đất?”
“Vệ Tam thoạt trông rất bình thường.”
...
Năm trường quân sự bị so sánh, những gì gọi là cám dỗ bị kéo ra của sinh viên Damocles có vẻ kỳ lạ.
Mưa trong sân thi đấu chẳng dứt, không có xu hướng nhỏ hơn, các trường đã bắt đầu đi sai đường bởi vì thỉnh thoảng các chỉ huy chính khuếch đại cảm xúc nên thời gian tỉnh táo ngày càng ít.
Từ lúc trời bắt đầu mưa, Ứng Tinh Quyết luôn sử dụng hàng rào được thực thể hóa. Anh có thể che chắn khí độc của Sao Cốc Vũ, cơ mà không khí nơi này trộn lẫn thành phần nấm ham mu.ốn nên cũng không có hiệu quả với anh.
Kể từ lúc người trong đội có chuyện, Ứng Tinh Quyết đã loại trừ tất cả mọi thứ mà họ tiếp xúc với nhau. Loại trừ đến cuối cùng cũng chỉ còn lại không khí mà họ hít thở, lùi ngược lại, cuối cùng anh đã tập trung vào vô số nấm bị giẫm đạp dưới chân.
Chỉ huy cấp 3S có bản lĩnh hễ gặp là không thể nào quên, huống chi Ứng Tinh Quyết là người có cấp siêu 3S, anh nhớ rõ tất cả loại nấm mình đã thấy khi đi ngang qua lúc trước.
Loại bỏ các loại nấm quen biết, còn lại một số nấm không biết thuộc chủng loại gì, nhưng chỉ có một loại nấm màu xám trắng thường xuyên xuất hiện trên mặt đường.
“Tổng binh” Ứng Tinh Quyết dừng lại, bảo Thái Ngô Đức đi hái nấm kia.
Thái Ngô Đức khom lưng nhổ nấm lên và cầm trên tay: “Chỉ huy chính?”
Ứng Tinh Quyết đợi một hồi, thấy gã không có gì khác thường, thế là anh lại cúi đầu nhìn nấm dưới chân bị giẫm nát; kế đó anh bảo Thái Ngô Đức bóp nát cây nấm.
Thái Ngô Đức làm theo lời, thậm chí ép nấm này ra cả nước nhưng gã vẫn bình thường.
Hiện trường trực tiếp.
Đầu tiên Ngư Thiên Hà cảm thán sự nhạy bén của Ứng Tinh Quyết, đồng thời lại kinh ngạc trước màn trình diễn của Thái Ngô Đức. Sinh viên này không bị phóng to ham mu.ốn, hay là cần điều kiện gì để kích hoạt nấm ham mu.ốn?
Đến khi bà nhìn thấy Ứng Tinh Quyết đưa tay lấy nấm vụn trong tay Thái Ngô Đức còn chưa phản ứng kịp, thì thậm chí bà cũng chẳng lo lắng quá nhiều.
Trong cuộc đua, Ứng Tinh Quyết lấy một ít nấm vụn, dùng ngón tay se lại còn đặt dưới mũi và nhẹ nhàng ngửi thử. Đúng là mùi nấm đặc trưng, không có gì đặc biệt.
“Bịch…”
Trái tim Ứng Tinh Quyết đập mạnh một cái, sau đó hai tay anh buông thõng, hàng rào thực thể xung quanh dần dần tiêu tán, mặc cho mưa đánh vào tóc và quần áo anh.
Các giáo viên trong hiện trường trực tiếp đồng loạt hít một hơi thật sâu, là trúng chiêu rồi?
“Thú vị, một tổng binh đội tuyển trường không bị nấm ham m.uốn trói buộc, ngược lại chỉ huy cấp siêu 3S thì bị d/ục vọng chi phối.” Lộ Chính Tân nhìn cảnh này bèn nói, không biết là trào phúng hay trần thuật.
Chỉ huy chính trường Quân sự Đế Quốc đứt dây luôn.
Ứng Tinh Quyết không còn dựng lên hàng rào thực thể nữa, không còn dẫn mọi người đi về đích, không còn để ý đến bất kỳ thành viên nào của đội chủ lực.
Thái Ngô Đức thì bình thường, nhưng gã hoàn toàn chả biết phải dẫn đường như thế nào. Nếu cứ đi đại về phía trước như vậy, lỡ mà gặp phải tinh thú thì bọn họ ắt toi hết.
Cuối cùng trường Đế Quốc chỉ có thể dừng lại để đóng quân tại chỗ, người hoàn toàn bình thường không có mấy ai.
Thái Ngô Đức là một trong số đó, gã làm tổng binh hướng dẫn đội tuyển trường coi như thành công. Gã cho người tỉnh táo quan sát người tấn công, cứ thế thay phiên nhau.
“Có ai chưa bao giờ có vấn đề không? Đứng ra.” Toàn bộ đội chủ lực sụp đổ, bây giờ chỉ còn lại Thái Ngô Đức.
Trong đội ngũ có lẻ tẻ mấy người đứng lên, chưa tới 20 người.
“Tốt, mấy cậu đi theo tôi loại bỏ mấy loại nấm xung quanh, đặc biệt là loại nấm mà tôi vừa nhổ.”
Thái Ngô Đức dẫn theo một tiểu đội những người chưa từng có vấn đề đi tuần tra xung quanh và dọn dẹp nấm. Thỉnh thoảng ánh mắt gã rơi vào Ứng Tinh Quyết, trong lòng thầm nghĩ: Nhìn bộ dạng này của chỉ huy chính y như chây lười, sa sút tinh thần.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mong muốn của Vệ Tam: Người làm công, hồn cũng thuộc về người làm công, người làm công là để kiếm tiền điên cuồng!
Mong muốn của Tinh Tinh: Không muốn di chuyển, không muốn nói chuyện, không muốn sử dụng hàng rào được thực thể hóa (.
.)