“người được thí nghiệm”
“Jill Gil Wood cũng uống dịch dinh dưỡng?” Liêu Như Ninh là người không nhịn được hỏi ra trước tiên, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, “Không phải cậu ấy đã tiến hóa rồi à?”
“Bản thân cháu ấy là cấp SS.” Tỉnh Thê hít sâu một hơi, “Dựa vào sương mù bọ đen mới tiến hóa thành cấp 3S.”
“Có ý gì?” Kim Kha nhíu mày, “Các bác dùng sương bọ đen để lây cho người bình thường?”
Biết rằng sau khi bị nhiễm bệnh là không trở lại bình thường, Quân Độc Lập rõ ràng làm chuyện này, đồng thồi còn đặt thuốc nổ nén lên người Vệ Tam.
Hoắc Tuyên Sơn hơi di chuyển về phía sau một bước, canh trước mặt Kim Kha, ánh mắt nhìn về phía Vệ Tam ra hiệu cho cậu ấy đừng quá khích.
Kim Kha bình tĩnh lại và ngay lập tức hiểu ý bác ấy là gì. Kể từ khi Jill Gil Wood tiến hóa thành công, Quân Độc Lập đã có một cách để kiểm soát sương bọ đen trong tay.
Tỉnh Thê cúi đầu nhìn bàn tay trắng bệch vì làm thí nghiệm hôm nay của mình: “Như mấy cháu thấy đấu, tôi có một thân phận khác là bác sĩ Quân Độc Lập, chịu trách nhiệm nghiên cứu chuyện làm thế nào để cấp siêu 3S điều khiển cảm giác ở cấp 3S.
“Một bác sĩ nào đó từng nói là mình không có mẫu nghiên cứu.” Vệ Tam nhướng mày nói.
Tỉnh Thê ho một tiếng, nói với vẻ không được thoải mái: “Khi đó tôi không thể bại lộ thân phận. Quân Độc Lập được thành lập chỉ 20 năm, nhưng trong đó lại là nước sâu. Có hai phe phái lớn nhất hiện nay, một là do cô Ngư cầm đầu, trong những năm gần đây cô ấy chủ yếu nghiên cứu cách sử dụng sương bọ đen trên vật liệu cơ giáp. Người cầm đầu còn lại thì mấy cháu cũng từng gặp rồi, Sơn Cung Dương Linh, cô ấy kiên trì muốn giết tất cả người bị nhiễm bệnh.”
“Sương mù bọ đen dùng để làm vật liệu được?” Vệ Tam vừa nghe đã nhớ tới những cơ giáp vượt cấp lúc trước mình nhìn thấy ở Xưởng Đen South Pasadena.
“Sương bọ đen theo một nghĩa nào đó cũng là một loại tinh thú, chẳng qua hình thái của bọn chúng khác nhau.” Tỉnh Thê không biết nhiều về phía cơ giáp nên cũng chả đi sâu vào, “Trong Quân Độc Lập có một nhóm bác sĩ, họ chịu trách nhiệm nghiên cứu cách sử dụng sương bọ đen trên con người. Jill Gil Wood là người thử nghiệm thứ 174, đã tiến hóa thành công. Nhưng gần đây họ phát hiện ra một điều rằng có sự khác biệt giữa các cá thể sương bọ đen, sự tiến hóa này chỉ là chuyện thỉnh thoảng ngoài ý muốn. Mặt khác người thí nghiệm cũng bị cấy ghép thuốc nổ nén trong cơ thể, cơ mà lại là đặt ngay kế tim. Theo các thí nghiệm, một khi họ hoàn toàn bị nhiễm bệnh thì chả thế nào có cơ hội tỉnh táo, đồng thời nhiều thủ đoạn của chúng tôi cũng thất bại, chỉ có thể dùng thuốc nổ nén để lập một tuyến phòng thủ từ trước.
Trong phút chốc, năm người không biết nên khiếp sợ chuyện Jill Gil Wood là người được thí nghiệm hay thủ đoạn của Quân Độc Lập.
“Xem ra hai phe phái của Quân Độc Lập mấy bác cũng không hòa thuận lắm.” Vệ Tam dựa vào ghế, có chút hứng thú.
“Đây chỉ là hai phe bên ngoài.” Tỉnh Thê nói tới cái này cũng thấy nhức đầu, “Quân Độc Lập được thành lập trong 20 năm, những người đi theo từ quân khu rất kiên định và trung thành, nhưng… bên trong đó còn có không ít thế gia.”
“Thế gia?” Kim Kha nghe thấy hai chữ này bèn không khỏi chấn động.
Tỉnh Thê biết cậu ấy đang nghĩ gì bèn lắc đầu: “Là những gia tộc ẩn thế không vào trường quân sự và quân khu, cụ thể thì chúng tôi cũng không biết. Nơi duy nhất Quân Độc Lập gặp mặt và liên lạc chỉ có Xưởng Đen.”
“Cháu vẫn rất tò mò một chuyện. Lúc trước Ứng Du Tân đột nhiên dẫn đội trốn đi, làm sao chú ấy phát hiện ra sương bọ đen và người bị nhiễm bệnh.” Vệ Tam nhìn Tỉnh Thê, “Bác sĩ Tỉnh có biết không?”
Tỉnh Thê lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chưa bao giờ gặp bộ trưởng.”
Ứng Thành Hà nghe vậy thì trong lòng khẽ động, đến bây giờ Quân Độc Lập vẫn gọi Ứng Du Tân là bộ trưởng.
Năm đó Ứng Du Tân dẫn dắt Khu 3 đào tẩu rời đi, chức vụ chính của chú ấy là bộ trưởng bộ chỉ huy.
Tỉnh Thê do dự một lúc sau đó nói: “Những gì tôi cần nói cũng đã nói. Các cháu phát hiện vấn đề của máy ghi chép nhanh như vậy thì tháo thuốc nổ cũng dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, hy vọng rằng cháu vẫn mang theo máy ghi dữ liệu thu nhỏ đó, tôi cũng có thể luôn luôn phát hiện ra sự thay đổi của cháu, cũng không nói với Quân Độc Lập.”
“Cháu biết.” Vệ Tam luồn tay vào túi, đầu ngón tay chạm vào cái hộp chống nổ nhỏ kia. Cô đứng dậy, “Bác sĩ Tỉnh, nghỉ ngơi sớm một chút, chúng cháu đi đây.”
Tỉnh Thê cười khổ một tiếng, bây giờ sao mà ngủ được nữa.
Năm người ban đầu không mong đợi Tỉnh Thê sẽ thừa nhận thẳng thắng còn nói nhiều điều như vậy với họ. Nhận được nhiều tin tức như thế này, mấy người Vệ Tam chuẩn bị rời khỏi phòng.
Chờ bọn Kim Kha trèo ra cửa sổ hết, Vệ Tam đột nhiên quay đầu và nhìn bác sĩ trước bàn: “Bác sĩ Tỉnh, cái tên này là tên thật của bác sao?”
Tỉnh Thê khẽ giật mình, kế đó cười cười: “Cháu nghĩ thế thì nó là thế.”
Tỉnh Thê*, báo động, cứ thế mà họ hoàn toàn chả nghĩ tới.
*tỉnh thê còn có nghĩa là cái thang cấp cứu, dùng trong chuyện cứu cháy, chữa cháy.
...
Ngày hôm sau, đội chủ lực của trường Damocles không dậy. Họ trở lại vào ban sáng rồi nói nhau đi ngủ, cơ mà thật ra là đóng cửa lại nhưng cả có ai ngủ cả.
Đến bây giờ Vệ Tam vẫn nửa tựa vào đầu giường, trên tay cầm cái hộp chống nổ nhỏ và nhắm mắt trầm tư.
“Cốc cốc…”
Chín giờ, cửa phòng cô bị gõ, Hoắc Tuyên Sơn đứng ở cửa.
“Vệ Tam, ăn gì đi.”
Nghe thấy âm thanh, Vệ Tam nhấc mí mắt lên nhìn cửa một lúc lâu. Cuối cùng cô chuyển tay một cái cất cái hộp lại và đứng dậy mở cửa.
“Sao hôm nay cậu lại ra ngoài mua đồ ăn sáng thế?” Vệ Tam nhìn phòng khách trống rỗng và hỏi vì lấy làm lạ.
Hoắc Tuyên Sơn trong bọn họ có dáng dấp chính nhân quân tử nhất, lời nói và việc làm cũng giống. Cơ mà chỉ giống mà thôi, Vệ Tam ở từng bị cậu ta gạt ở Xưởng Đen, cho rằng vị này là con cháu thế gia chính thống.
Bây giờ xem ra có câu khá đúng: Những người nhập họp ở trường Damocles không có ai là người đứng đắn cả.
“Rèn luyện thân thể, thuận tay mua.” Hoắc Tuyên Sơn ném cho Vệ Tam một cái túi, sau đó xoay người đạp văng cửa ba người còn lại.
“Tôi đang thay quần!” Ứng Thành Hà kéo quần nổi giận.
“Màu đỏ chót.” Hoắc Tuyên Sơn nhướng mày.
Ứng Thành Hà: “…” Mình có nên thấy may vì trên qu@n lót không có chữ không.
Bọn họ đi ra khỏi phòng với tinh thần uể oải, năm người chen chúc trên ghế sô-pha ngồi thành một hàng, ăn sáng với khuôn mặt vô cảm.
Sắp ăn xong rồi, Vệ Tam nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Cậu đi ra ngoài làm gì?” Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Tam.
“... Tôi đi nhờ Ứng Tinh Quyết hỗ trợ tháo thuốc nổ.” Vệ Tam lấy ra hộp chống nổ nhỏ, “Dù sao bác sĩ Tỉnh cũng biết thì đi ngay ban ngày luôn. Buổi tối tôi còn phải tới tòa nhà mô phỏng huấn luyện.”
“Về sớm một chút.” Kim Kha bảo.
Vệ Tam đứng dậy, xua tay về phía sau: “Biết.”
Nói là muốn tìm Ứng Tinh Quyết hỗ trợ tháo thuốc nổ, trên thực tế Vệ Tam đi ra khỏi ngoài sân diễn tập, một mình đi tản bộ ra ngoài.
Đến trung tâm thành phố náo nhiệt, có các loại phương tiện bay lóe lên giữa không trung; này thì người đi bộ vội vã dưới biển quảng cáo đầy màu sắc; thỉnh thoảng còn có người lớn hoặc dắt hoặc bế trẻ em đi ngang qua.
Trên thực tế, không có gì khác biệt nhiều so với cảnh ở Sao 3212 mà cô đã vào thành phố lần đầu tiên năm đó, chẳng qua là nhiều người hơn, đường rộng rãi hơn, nhà cao tầng cũng cao hơn.
Vệ Tam đứng ở trung tâm dòng người nhìn người qua lại có chút thất thần.
“Tại sao mày ở đây?” Một chiếc xe bay sà xuống từ giữa không trung rồi dừng lại trước mặt Vệ Tam. Kính xe hạ xuống.
Đó là Shaω Eli.
Gã đánh giá Vệ Tam từ trên xuống dưới, trong mắt còn mang theo cảnh giác không giấu được, song, gã vẫn dừng lại.
“Mấy người ở Damocles đâu?”
Vệ Tam hoàn hồn, nhìn xe bay của gã: “Cho tôi mượn xe một chút được không?”
Shaω Eli rất muốn từ chối, nhưng cuối cùng đấu tranh một phen xong thì vẫn đồng ý.
Chắc chắc là mình không muốn nịnh bợ Vệ Tam, Shaω Eli biện minh cho chính mình trong lòng.
Vệ Tam vừa lên đã đổi chế độ lái tự động thành chế độ lái thủ công, sau đó bắt đầu cho xe bay phóng đi đầy bão tố.
“Má nó!” Shaω Eli giật mình bởi cú giật nảy bất ngờ, gã nhìn tòa nhà đang đến gần hơn và gần hơn, “SẼ ĐỤNG NGAY ĐÓ!”
“Có tường bảo vệ, cậu hét lên cái gì?”
...
Vệ Tam chở Shaω Eli đi vòng quanh khắp nơi, cuối cùng trở lại sân diễn tập.
“Cảm ơn, tôi đi trước.” Vệ Tam xuống xe, chỉ để lại một bóng lưng.
Shaω Eli đứng tại chỗ hồi lâu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“!!!”
Gã muốn về nhà mà! Mắc cái giống gì lại trở lại chỗ này!!!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Vệ Tam không bao giờ làm chuyện tốt!