Chương 111: Tìm kiếm
Đáy lòng Ngô Hiên cười trộm, hắn không có ý đồ với bông hoa sen đỏ mới là chuyện lạ , hơn nữa bông hoa này còn là thứ có linh tính như thế, chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn đến nó , xin của nó một vài thứ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Suy nghĩ này giống như lúc Ngô Hiên chuẩn bị hái bông hoa sen đỏ, hắn muốn hái bảo bối này về tay, vì nếu hắn không hái, những người khác tới cũng sẽ hái nó mà thôi, đem lợi ích dâng cho người khác còn không bằng đưa cho chính mình .
Giờ đây, xem ra bông hoa sen đỏ này đang ỷ lại mình , hắn sao không chớp thời cơ mà bắt cóc nó luôn đây ?
Thứ này ta không có nhiều, nếu như ngươi vẫn muốn, thì hãy cùng đi với ta , được không?
Hắn cũng không rõ lắm bông hoa sen đỏ này có thể rời khỏi mặt đất hay không, chỉ thấy bông hoa này dường như có thể di chuyển xung quanh ô đất này, muốn hoàn toàn rời khỏi mặt đất , sợ rằng linh lực của nó sẽ bị tản ra, khiến bảo bối quý hiếm này biến thành rác rưởi không?
Tuy hắn có năng lực làm sống lại, nhưng đối với bông hoa sen đỏ này , hắn cũng không có có cách nào. Với độ quý hiếm của bông hoa, nếu hắn không có tu vi Hư Linh Kỳ , thậm chí Linh Vương kỳ , sợ rằng khó có thể tác động được .
Ai ngờ trong khi hắn vẫn chưa cân nhắc xong vấn đề này, bông hoa sen đỏ đã nhảy lên một phát, rễ cây trên mặt đất đều bị chính nó cắt đứt , còn dư lại chỉ có một phần nhỏ rễ cây , chúng vòng qua cánh tay Ngô Hiên, nhìn từ bên ngoài , giống như bông hoa sen đỏ đang cắm rễ trên cánh tay của Ngô Hiên vậy .
Hóa ra, rễ cây đối với nó cũng không quá quan trọng, chỉ chuyên môn dùng để hấp thu dung nham nóng chảy , cùng tự bảo vệ bản thân .
Sau khi rễ cây của bông hoa sen đỏ vừa mới bao trùm cánh tay Ngô Hiên xong, vòng bảo hộ xung quanh cũng biến mất , dung nham bến ngoài nhanh chóng tràn vào . Tuy nhiên, Hỏa Linh Chi Tâm đã tạo ra vòng bảo hộ mới, ngay cả bông hoa sen đỏ , cũng tạo ra một vòng bảo hộ , khiến cho dung nham bên ngoài không thể đi vào được.
Ngươi không cần cắm vào trong đất sao?
Ngô Hiên thấy bông hoa sen đỏ quyết định nhanh như vậy, trong lòng có chút cao hứng , nếu nó có thể đi theo mình, sau này tốc độ tu luyện của mình còn nhanh đến mức nào .
Bông hoa sen đỏ rung rung cơ thể, ý nói nó không cần cắm vào trong đất cũng sống được, nhưng nó cũng không biết thể hiện ra sao. Tuy nó có chút linh tính , nhưng phương diện nói chuyện vẫn vô cùng khó khăn. Bây giờ, nó vẫn đang bám chặt vào tay của Ngô Hiên, muốn có được sinh mệnh lực mà nó khao khát trên người hắn.
Ngô Hiên thò tay vuốt ve bông hoa sen đỏ chỉ lớn cỡ bàn tay này, bông hoa sen đỏ cũng không từ chối hắn , mặc cho Ngô Hiên vuốt ve. Đồng thời , hắn cũng bắt đầu phân tích thêm lần nữa, muốn biết xem đây là thứ gì .
Nhưng thật đáng tiếc , hắn cũng không thể phân tích ra được. Bông hoa sen đỏ quả thật giống như hắn nghĩ , đẳng cấp đã vượt qua khả năng phân tích của hắn rồi.
Ngươi tên là gì?
Ngô Hiên thuận miệng hỏi một câu.
Bông hoa sen đỏ dường như hơi ngơ ngác chuyển động , nó không hiểu rõ được câu hỏi của Ngô Hiên, nên cũng không trả lời .
Thấy được bông hoa sen đỏ mặc dù có linh tính , nhưng nếu muốn nó nói chuyện, lại không thể , ít nhất bây giờ nó không nói được . Ngược lại , đây là lần đầu tiên Ngô Hiên quan sát bông hoa này ở khoảng cách gần như vậy , bông hoa sen đỏ này thật xinh đẹp , một màu đỏ rực rỡ chói lóa , cũng không còn tỏa ra nhiệt độ cao kinh khủng đối với mình nữa rồi.
Đã đến lúc đi lên rồi !
Ngô Hiên không muốn ở chỗ này quá lâu, thứ nên cầm cũng đã cầm rồi , cũng không biết ở đợi ở đây bao lâu, tình hình phía trên có biến chuyển gì không.
Hắn vội vàng bơi lên , rất nhanh đã thấy nơi lúc trước bị rơi xuống. Từ trong dung nham ló đầu ra, trên mặt đất trống vắng, đã không còn ai ở đây.
Ngô Hiên bám lên trên tảng đá , nhanh chóng trèo lên, tìm kiếm một cửa động, sau đó đi vào bên trong, xuyên qua thông đạo hẹp dài, lại lần nữa quay về nơi trú ẩn của Nguyệt Linh Tộc.
Bây giờ cái động này đã rơi đầy đá vụn, nhiều chỗ xung quanh bị đánh sụp . Tuy nhiên hắn cũng không thấy bất cứ thi thể nào, chỉ thấy một số quần áo Nguyệt Linh Tộc để lại, cùng với một chút đồ ăn . Mục đích hắn tới nơi này —— chính là Nguyệt Quang Chi Hoa đang héo rũ nằm trên mặt đất, thứ này chẳng ai sẽ đi nhặt , cũng đã trở thành đồ bỏ đi rồi , nhặt được cũng vô dụng .
Nếu không phải hắn có được năng lực mới , cũng sẽ không tới nơi này nhặt Nguyệt Quang Chi Hoa đã héo rũ, bên trong nó một chút linh lực cũng không có , hắn không có hứng thú lấy nó ra để pha trà uống.
Ngô Hiên nhặt Nguyệt Quang Chi Hoa lên, ánh mắt ngưng tụ, trên tay bắt đầu tản mát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt , muốn làm sống lại đóa Nguyệt Quang Chi Hoa này. Ai ngờ, lúc này bông hoa sen đỏ lại duỗi ra rễ cây , muốn quấn lấy hai tay của Ngô Hiên, để hấp thu thứ ánh sáng xanh kia .
Đừng làm rối , khi nào ta bảo ngươi ăn ngươi mới được ăn !
Ngô Hiên bất đắc dĩ không thôi , hắn biết sinh mệnh lực này vô cùng hấp dẫn đối với bông hoa sen đỏ, nhưng bây giờ đang có việc quan trọng muốn làm , hắn không thể để nó quấy rầy mình được.
Bông hoa sen đỏ lập tức ngừng lại, tựa hồ đã nghe hiểu ý mà Ngô Hiên muốn nói, rễ cây hơi rũ xuống , thành thành thật thật ngừng lại trên cánh tay của hắn . Đã có linh tính như vậy, thì không cần sống ở trong đất làm gì nữa rồi, đoán chừng nó chỉ cần hấp thu linh khí trong trời đất là có thể sống được .
Không bi bông hoa sen đỏ quấy rầy , Ngô Hiên lập tức bắt đầu làm sống lại hai đóa Nguyệt Quang Chi Hoa . Quả nhiên , Nguyệt Quang Chi Hoa dưới ánh sáng sinh mệnh lực tràn ngập của hắn, đã dần dần khôi phục lại ánh sáng trắng thuần khiết như trước, cánh hoa héo rũ bắt đầu tách ra , thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp .
Trước khi linh lực của Ngô Hiên dùng hết, hai đóa Nguyệt Quang Chi Hoa dưới bàn tay của hắn , đã sống lại như trước, hai đóa hoa giống nhau như đúc, không có khác biệt gì quá lớn .
Giống như hắn đã nghĩ, điều này cũng không khó khăn quá lớn , Nguyệt Quang Chi Hoa tuy không phẩm cấp , nhưng cũng tiêu hao không ít linh lực của hắn .
Sau khi hắn dùng hết mấy viên đan dược khôi phục linh lực, bèn đem Nguyệt Quang Chi Hoa cất vào trong hộp ngọc , rồi quay người hướng miệng núi lửa bên kia mà đi. Con đường này đã bị ngăn chặn , muốn thông ra bên ngoài , cũng chỉ có thể theo miệng núi lửa bên kia mà ra. Dù sao, tất cả mọi người cũng từ bên kia chạy đi , đi dọc theo bên kia, mới có thể tìm được bọn họ .
Ngô Hiên nhanh chóng chạy tới miệng núi lửa , bởi vì không có cánh , hắn đành ngoan ngoãn trèo lên trên, vừa mới ra khỏi miệng núi lửa , đập vào mắt hắn là một mảnh rừng rậm rộng lớn.
Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút đau đầu , mảnh rừng rậm lớn như thế, cũng không biết đám người Nguyệt Hinh Nhi đi về hướng nào, trên mặt đất càng không thể thấy được dấu chân của các nàng . Tình huống khẩn cấp, các nàng đều dùng cánh mà bay , muốn lưu lại dấu chân ở chỗ này , chắc chắn không thể, huống chi tu luyện giả có tu vi cao , đi đường đều nhẹ bỗng , trên đường căn bản sẽ không lưu dấu chân nào cả .
Thật phiền toái , mình căn bản không biết rõ bọn họ đi về hướng nào . . .
Ngô Hiên nhìn khắp bốn phía, cũng không biết nên đi về đâu.
Ta . . . Ta biết . . .
Lúc này, bông hoa sen đỏ trên cánh tay bỗng mở miệng nói chuyện, khiến cho Ngô Hiên sửng sốt một lúc , chợt hỏi:
Ngươi biết? Ở chỗ nào?
Hồng Liên không tiếp tục nói chuyện nữa, mà từ trên cánh tay Ngô Hiên bò xuống, rễ cây cắm vào mặt đất . Hành động này làm cho Ngô Hiên hiểu ra , thì ra bông hoa sen đỏ có thể thông qua rễ cây mà kết nối với mặt đất, từ đó biết được người mình cần tìm ở chỗ nào !
Cũng khó trách bông hoa sen đỏ này cũng biết nói chuyện, chắc hẳn nó thông qua việc liên tiếp kết nối với mặt đât , biết được rất nhiều chuyện của thế giới bên ngoài, kể cả lúc con người nói chuyện với nhau, vì vậy nên nó quen thuộc chút ít , chỉ là nó vẫn chưa có cơ hội học hỏi hết. Từ đó có thể thấy được, linh trí của bông hoa sen đỏ này, chỉ có thể mức của một đứa trẻ vài tuổi mà thôi.
Tìm ở những nơi gần đây xem sao , đặc biệt là những nơi nhiều người!
Ngô Hiên sợ bông hoa sen đỏ không hiểu rõ ý hắn , bèn đứng bên cạnh nhắc nhở.
Sau một lát , bông hoa sen đỏ từ mặt đất nhảy lên, lại lần nữa bám vào cánh tay của Ngô Hiên, đầu của hoa sen hướng về phía nam mà chỉ, dường như muốn nói cho hắn biết rõ phương hướng .
Trong nội tâm của Ngô Hiên vui vẻ, nói với bông hoa sen đỏ: - Sau khi mọi chuyện được giải quyết , ta nhất định sẽ cho ngươi ăn thật nhiều đan dược có sinh mạng lực!
Hắn không nghĩ tới bông hoa sen đỏ này còn có loại năng lực như thế, chỉ cần sống chung vui vẻ với nó, sau này nhất định nó sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn ah !