Chương 123: Tôn nghiêm
Nguyệt trưởng lão, mau tránh ra!
Ngô Hiên hướng về phía Nguyệt Phong trưởng lão đang cầm cự Ám Linh Tộc trưởng lão ở phía trước hét lên một tiếng. Nguyệt Phong trưởng lão nhìn thấy Ngô Hiên khí thế ngút trời lao đến, không hề nghĩ ngợi lập tức phóng sang một bên.
Tình huống bên kia kịch liệt như vậy, bọn hắn muốn không chú ý cũng khó. Tăng thêm Ngô Hiên một đường vọt tới, dùng năng lực cường đại tiêu diệt không ít người Ám Linh Tộc, vì vậy bọn họ dĩ nhiên tin tưởng thực lực của hắn.
Ngay khi Nguyệt Phong trưởng lão tránh sang một bên, Ngô Hiên nhắm ngay phía Ám Linh Tộc Long trưởng lão, nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Long trưởng lão cũng cảm giác được có điều không thích hợp, nhưng khi nhìn thấy Ngô Hiên, hai mắt hắn bắn ra lửa giận đùng đùng, rung rung cánh cải biến mục tiêu, xông về phía Ngô Hiên.
Oanh!
Nương theo lấy một tiếng vang thật lớn, Ngô Hiên nhanh chóng né ra, tiếp tục công kích những người Ám Linh Tộc khác. Sau khi bạo tạc tiêu tán, Long trưởng lão lộ ra đầy bụi đất. Bởi vì lần bạo tạc này quá đột ngột, hắn đã bị vụ nổ của Ngô Hiên làm bị thương. Từ những vụ nổ trước đấy đến xem, thể chất của Ám Linh Tộc thật sự là phi phàm.
Hỗn đản!
Long trưởng lão càng thêm nổi giận rồi. Cũng không biết Ngô Hiên làm thế nào trở nên quỷ dị như vậy. Đối với bọn họ mà nói, Ngô Hiên cùng con sâu cái kiến không sai biệt lắm, vậy mà hôm nay lại có thể đánh cho Ám Linh Tộc bọn họ chạy trối chết!
Long trưởng lão, đối thủ của ngươi ở chỗ này!
Một thanh âm âm u vang lên sau lưng hắn. Long trưởng lão vô thức muốn né tránh, nhưng vẫn bị Nguyệt Phong trưởng lão hung hăng đánh trúng phần lưng, bị thương nặng!
Hảo tiểu tử, xem ra lão phu thật sự là xem nhẹ ngươi rồi...
Ám Lưu Vân đuổi theo Ngô Hiên, sau lưng bỗng nhiên dần hiện ra hình bóng một con Gấu Xám mờ ảo. Vẻn vẹn chỉ nhìn ra hình dáng cũng đã cảm thấy uy áp đang nhanh chóng tăng lên mấy lần! Rõ ràng còn cách một đoạn, Ngô Hiên lại cảm thấy được uy áp kia thập phần mãnh liệt. Khí thế ấy khiến da hắn cũng phải rụ rẩy.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Hư Linh kỳ cường giả ở khoảng cách gần như vậy. Hơn nữa, đây còn là cường giả hoàn toàn phát huy ra thực lực nửa bước Linh Vương kỳ!
Ngô Hiên không khỏi tự giễu một phen. Đổi lại là tu luyện giả khác, Uẩn Đan kỳ có thể chống lại Hóa Hư kỳ đã là rất giỏi rồi. Hôm nay, chính mình lại trở thành mục tiêu của nửa bước Linh Vương kỳ cường giả, không biết là may mắn hay là bi ai đâu?
Thế nhưng mà hết cách rồi, hôm nay không có Nguyệt Linh tộc cường giả khác có thể đi ngăn cản. Nếu như hắn không có thêm Phần thế Hồng Liên thì e rằng đến cả một góc áo của Ám Lưu Vân cũng không chạm vào được a.
Nhìn ngươi còn có thể trốn đi nơi nào!
Tốc độ của Ám Lưu Vân lập tức tăng lên mấy lần, trên không trung chớp lóe liên tục. Trong nháy mắt, hắn liền đi tới phía trên Ngô Hiên, trên tay dần hiện ra một tia sáng lạnh.
Viêm bạo!
Ngô Hiên không nghĩ tới Ám Lưu Vân thi triển năng lực đặc thù này lại có thể để lực lượng tăng lên nhiều như vậy. Ngô Hiên nhanh chóng thi triển ra Viêm Bạo đến ngăn cản Ám Lưu Vân truy kích, linh lực trong cơ thể cũng là tăng thêm tốc độ chuyển đổi thành sinh mệnh lực.
Oanh!
Lại là một tiếng nổ mạnh, ngọn lửa đỏ bừng nổ bung trên không trung, nhưng bỗng nhiên, ở giữa trận bạo tạc bỗng phóng ra năm luồng khí sắc bén, mạnh mẽ chia cắt vụ nổ thành năm đoạn, hơn nữa còn đang hướng về phía Ngô Hiên!
Mắt thấy đã trốn không thoát một kích quỷ dị này, Ngô Hiên lập tức duỗi ra hai tay muốn ngăn cản một kích khủng bố này. Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Ngô Hiên, thay hắn ngăn cản một kích khủng bố này. Bốn luồng khí còn lại rơi xuống phụ cận, ầm ầm một tiếng, trên mặt đất kéo lê ra bốn vết nứt thật sâu, giống như mặt đất bị móng vuốt sắc bén hung hăng mở ra!
Nếu Ngô Hiên hứng trọn một kích này, dù có là Bất Tử cũng phải bị thương nặng!
Tiểu tử, ngươi làm đã đủ nhiều rồi... Thân là Tộc Trưởng Nguyệt Linh tộc, ta lại để cho tộc nhân mình rơi xuống nông nỗi này, thật là bi ai!
Trên gương mặt cương nghị của Nguyệt Bàn lộ ra biểu lộ kiên quyết. Trên cánh tay hắn máu chảy đầm đìa, rõ ràng là vì lúc trước ngăn lại một kích kia cho Ngô Hiên nên mới bị thương.
Thân là Tộc Trưởng, cũng nên làm đúng bổn phận của mình, cũng nên đứng ra giải quyết chuyện này, cũng là vì giữ gìn ta tôn nghiêm cho Nguyệt Linh tộc!
Nguyệt Bàn rung rung đôi cánh trắng như tuyết, sau lưng dần hiện ra bóng một cây Tam Xoa Kích hơi chút mông lung, thậm chí còn như ẩn như hiện, cho thấy tình trạng của hắn giờ phút này cũng không ổn định. Kéo lấy thân thể chồng chất vết thương chiến đấu thật sự là quá miễn cưỡng.
Ah, không nghĩ tới ngươi còn có thể chiến đấu. Đã như vậy, hãy để lão phu trước hết bắt đầu ra tay từ Tộc Trưởng Nguyệt Linh tộc a! - Ám Lưu Vân không chút nào để ý đến sự xuất hiện của Nguyệt Bàn. Công kích lúc trước của Ngô Hiên càng là chấm dứt trong thất bại.
Hư Diệt!
Nguyệt Bàn đưa tay nắm chặt nắm đấm, hư ảnh Tam Xoa Kích sau lưng đột nhiên bị vo thành một đống, hóa thành một đoàn sương mù sáp nhập vào trong cơ thể của hắn. Trong nháy mắt dung hợp đó, khí thế cường đại từ trên người hắn mãnh liệt phun trào, tăng lên gấp mấy lần so với bình thường, giống như phục dụng cực phẩm thần đan vậy.
Tộc Trưởng!
Tình huống này lại để cho phần đông Nguyệt Linh tộc nhân đều kêu rên một tiếng. Nguyệt trưởng lão một mực đang quần chiến cùng những Ám Linh Tộc khác cũng lã chã nước mắt đầy mặt, trên tay công kích trở nên càng thêm mãnh liệt.
Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Thần Cấp vũ kỹ trong truyền thuyết của Nguyệt Linh tộc. Lại còn phối hợp sử dụng cùng Hư Diệt, với tình huống của ngươi hiện tại sử dụng nó chẳng phải là muốn tự sát? - Ám Lưu Vân có chút giật mình nói.
Dù cho mất đi cái mạng này ta cũng muốn giữ gìn tôn nghiêm Nguyệt Linh tộc!
Lúc nói chuyện, trên tay Nguyệt Bàn dần dần ngưng kết ra một thanh Tam Xoa Kích, giống như đúc thanh Tam Xoa Kích xuất hiện sau lưng hắn lúc. Nửa hô hấp sau, nó bắt đầu ngưng kết thành một thanh Tam Xoa Kích màu trắng, thoáng tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Đồng thời, cánh chim sau lưng hắn cũng tản mát ra bạch quang sáng chói. Hơn nữa, có thể thấy rất rõ ràng ánh trắng chảy vào bên trong đôi cánh chim, khiến nó dần dần trở nên ngày càng lóa mắt, khí thế ngày một tăng cường. Toàn bộ đại địa tựa như cũng vì thế mà rung rung!
Vậy hãy để cho lão phu đến nhận lấy a! – Lúc này, có thể nghe ra được thanh âm của Ám Lưu Vân có chút run rẩy. Rất rõ ràng hắn cũng không hề tin tưởng nếu để cho lực lượng của Nguyệt Bàn tiếp tục tăng lên như vậy, mình có thể đỡ được một kích này hay không. Vì thế, hắn lập tức lựa chọn xuất thủ.
Ở sau lưng hắn có Gấu Xám thoáng hiện, khí thế tỏa ra cũng rất mạnh. Ám Lưu Vân vung tay chụp xuống, đánh đòn phủ đầu!
Nguyệt Bàn không chút do dự vung Tam Xoa Kích lên, đâm thẳng một phát về phía Ám Lưu Vân, một luồng gió sắc bén lập loè. Thân thể Ám Lưu Vân né sang ng bên cạnh, sau một khắc, mặt đất sau lưng hắn xuất hiện nhiều hơn một cái hố!
Cái động tác đâm ra nhìn như đơn giản, nhưng uy lực xác thực không hề tầm người thường. Tuy nhiên, đó dường như cũng chưa phải cực hạn. Ngay sau một đâm đó, Nguyệt Bàn lần nữa liên tục đâm mấy mươi lần. Công kích dày đặc đều bị Ám Lưu Vân né tránh, nhưng Nguyệt Bàn cũng không thèm để ý. Hắn càng tập trung vào cánh chim ở đằng sau, không ngừng hấp thu linh lực trong thiên địa.
Ở dưới đất, Ngô Hiên nhận ra Nguyệt Bàn trở nên mạnh hơn rất nhiều. Tuy không rõ Nguyệt Bàn thi triển vũ kỹ gì, nhưng nhìn từ biểu lộ của Nguyệt Linh tộc nhân, hắn cũng biết đó không phải chiêu thức gì tốt. Chức thức này hoàn toàn thuộc về thể loại đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm. Rõ ràng lúc trước lực lượng không có mấy, nhưng trong chớp mắt lại trở nên rất mạnh, tất nhiên là sử dụng bí pháp của Nguyệt Linh tộc a.
Để đánh lại Ám Lưu Vân, Nguyệt Bàn đã đánh cược cả tính mạng, dốc sức liều mạng một trận cuối cùng! Nếu như không phải vì bị ép đến nước cuối, hắn cũng sẽ không lựa chọn thi triển ra một chiêu này!
Ngọn lửa trên người Ngô Hiên đã tắt, nhưng Hồng Liên vẫn ở trên cánh tay hắn. Hắn cũng không có dừng lại việc chuyển đổi linh lực. Linh lực Hóa Hư Đan cũng dần dần bị hắn tiêu hao được thất thất bát bát không sai biệt lắm. Thân thể cũng dần dần không chịu nổi lực lượng này, nhưng hắn vẫn không hề buông xuôi từ bỏ!