Chương 100: Nước mắt của Nhã Phi
Sáng sớm ngày thứ ba, Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt.
Lần này luyện hóa Kê quan phượng hoàng quỳ, Tiêu Sắt tốn không ít thời gian. Đương nhiên nhận được nhiều chỗ tốt, nhờ dược lực cường đại của Kê quan phượng hoàng quỳ, độ tinh khiết của đấu khí thuộc tính hỏa trong cơ thể hắn được gia tăng, tu vi đạt tới Đại Đấu Sư lục tinh.
Nhân cơ hội này, Tiêu Sắt còn luyện hóa hết dược lực tồn đọng từ đan dược đã dùng suốt hai năm qua, vi từ Đại Đấu Sư lục tinh tăng lên tới Đại Đấu Sư bát tinh.
Trong vòng ba ngày, tu vi của Tiêu Sắt trực tiếp tăng ba tinh cấp, hơn nữa còn không hề có tác dụng phụ.
“Ca ca, ngươi tỉnh rồi.” Tiếng Long Quỳ chợt vang lên.
“Ừ.” Tiêu Sắt mỉm cười gật gật đầu, hỏi: “Long Quỳ, lần này ta tu luyện bao lâu?”
“Ca ca, đã qua ba ngày rồi.” Long Quỳ khẽ cười nói.
“Ba ngày sao?” Tiêu Sắt hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, hôm nay là ngày hiệp hội Luyện dược sư khảo nghiệm danh ngạch, không thể đến muộn.
“Ngươi đã tỉnh.” Tiếng Nhã Phi vang lên, sau khi hấp thu Bát dực tiên lan, khí chất xuất trần trên người nàng cũng không có biến mất, toàn thân nàng như được bao phủ bởi một tần ánh sáng, quyến rũ, mê hoặc nhưng lại có thêm chút cao quý.
Tiêu Sắt và Nhã Phi nhìn nhau cười, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi ở đây chờ ta sao?”
Nhã Phi khẽ gật đầu, ngón tay chỉ vào vòng bảo hộ xanh nhạt, cười khổ nói: “Tỷ tỷ cũng muốn rời đi nhưng có ngươi phóng thích cái lồng kỳ quái này, tỷ tỷ không đi được nha.”
“Ách, xin lỗi, chỉ là vì an toàn thôi.” Tiêu Sắt xấu hổ cười, nhảy khỏi đài sen rồi thu vào nạp giới, sau đó vung tay khiến Hãn hải càn khôn tráo chậm rãi tiêu tán.
Nhìn vòng bảo hộ thần kỳ có thể thu phóng tự nhiên, Nhã Phi không khỏi cảm thán. Đám người Hải Ba Đông chờ đợi lâu nên đã từng tiến vào nhưng lại không phát hiện nàng và Tiêu Sắt, giống như không nhìn thấy, không có gì cả.
“Tiêu Sắt đệ đệ, sau bình phong có phòng tắm, mau đi tắm rửa đi, ngươi xem hiện tại cơ thể ngươi đã dơ rồi kìa, ta đi chuẩn bị cho ngươi một bộ quần áo mới.” Nhã Phi nở nụ cười, đi ra đại sảnh.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, chậm rãi đi ra sau bình phong, bởi vì dược lực bá đạo của Kê quan phượng hoàng quỳ nên bề mặt thân thể hắn đầy tạp chất, thật sự rất không thoải mái.
..........
Ben ngoài bảo khố nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Nhã Phi vừa mới chọn áo gấm xong đi ra, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, trong đầu là hình ảnh Tiêu Sắt vai trần, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt ửng đỏ của mình, cố gắng bình tĩnh.
“Nhã Phi, đang làm gì đó?” Tiếng cười già nua chợt vang lên bên tai Nhã Phin.
Đằng Sơn cười tủm tỉm chậm rãi đã đi tới.
“Ách.. Không có gì tộc trưởng, khách nhân muốn một kiện quần áo, ta chỉ đi lấy thôi.” Nhã Phi nghe mà giật mình, vội vàng trả lời.
“Ha ha, vậy sao.” Nhìn nhìn áo gấm trong tay Nhã Phi, lại nhìn nhìn gương mặt hơi đỏ của nàng, Đằng Sơn nở nụ cười giảo hoạt, ngại ngùng nói: “Ngươi cảm thấy Tiêu Sắt tiểu hữu như thế nào?” Nhã Phi cùng Tiêu Sắt đồng thời biến mất ba ngày, hắn không tin giữa hai người không có phát sinh chuyện gì.
“Ngạch... Tộc trưởng, ngài đừng hiểu lầm. Chỉ là Tiêu Sắt luyện chế cho ta một viên đan dược cải thiện thể chất, giữa chúng ta vẫn chưa phát sinh gì cả.” Nhìn vẻ mặt của Đằng Sơn, sao Nhã Phi kại không đoán được suy nghĩ của đối phương, bất đắc dĩ giải thích.
“Nga? Đan được cải thiện thể chất sao?” Nghe hai chữ đan dược, lúc này Đằng Sơn mới cẩn thận cảm nhận tu vi của Nhã Phi, trong lòng lập tức có chút kinh ngạc rồi gật đầu cười nói: “Xem ra hắn đối với ngươi không tồi, tu vi tăng lên rất nhiều, hơn nữa đấu khí trong cơ thể cũng không có dấu hiệu phù phiếm, ngược lại rất hùng hậu. Loại đan dược này cầm đi bán đấu giá, chỉ sợ không một gia tộc nào ở đế quốc Gia Mã không động tâm.”
“Chúng ta là bằng hữu, nên giúp đỡ nhau.” Nhã Phi cười nói.
“Ha ha, bằng hữu sao?” Đằng Sơn thu lại nụ cười, nói một cách thâm thúy: “Nhã Phi, nói một câu làm ngươi đau lòng, thương nhân trọng lợi, đặc biệt là gia tộc thương nghiệp như chúng ta. Trước khi Hải lão trở về, hơn phân nửa trưởng lão gia tộc đều chủ trương liên hôn với Mộc gia, để ngươi đính hôn với thiếu chủ Mộc gia, Mộc Chiến. Trước khi Tiêu Sắt tiểu hữu xuất hiện, vẫn có không ít người nghĩ vậy, cho đến mấy ngày trước mới hoàn toàn không còn, ngươi có biết vì sao?”
Nghe vậy, Nhã Phi cắn chặt môi đỏ, bàn tay nắm lại, áo gấm có chút nhăn đi.
“Ai.” Thấy phản ứng của Nhã Phi, Đằng Sơn bất đắc dĩ than thở, muốn nói gì đó nhưng chung quy vẫn không nói ra, bất chợt xoay người rời đi.
Vuốt vuốt áo gấm, Nhã Phi ngẩng đầu nhắm mắt, nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống.
“Nếu muốn không bị gia tộc khống chế, vậy chỉ có khống chế gia tộc..” Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, giờ phút này, lời thiếu niên đã từng nói ở thành Ô Thản khiến lòng nàng càng thêm kiên định...
“Nếu muốn khóc thì cứ khóc một trận cho thoải mái đi.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Nhã Phi, không biết Tiêu Sắt đã đổi quần áo mới, mặc Luyện dược sư trường bào đứng phía sau nàng từ lúc nào.
Đột nhiên quay lại, Nhã Phi ngơ ngác nhìn thiếu niên vì dịch dung mà khuôn mặt có chút bình thường, chóp mũi hơi hơi cay.
“Ngươi tới từ lúc nào?” Nhã Phi nắm chặt áo gấm, nước mắt muốn rơi....
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, không đáp lời, vung tay phải phóng thích Hãn hải càn khôn tráo lặng yên bao phủ cả hai, ngay sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Nhã Phi ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Hiện tại không có bất kỳ người nào nhìn thấy, cũng không có bất kỳ kẻ nào nghe được, cho nên... Không cần đè nén, cứ khóc đi, sau khi khóc xong mọi thứ sẽ tốt hơn...”
Cảm nhận được sự ấm áp từ thiếu niên, thân thể Nhã Phi đột nhiên run lên, rốt cuộc khống thể kìm nén được nữa mà gào khóc...
Tiếng khóc rất thê lương, giống như phát tiết hết mọi ủy khuất cùng bất mãn mà những năm qua nàng đã chịu.
Giờ khắc này, trái tim của Nhã Phi bị Đằng Sơn làm lạnh giá đã nhận được chút ấm áp.