Chương 101: Lần đầu gặp Nạp Lan Yên Nhiên
----
Đế quốc Gia Mã.
Trước tổng bộ Hiệp hội Luyện dược sư.
Áo Thác đang đi qua đi lại, lẩm bẩm vài câu, giống như đang đợi người nào đó, vẻ mặt rất là nôn nóng.
“Muốn chết muốn chết, không phải tiểu gia hỏa kia đã quên chứ, còn không đến một nén hương nữa là bắt đầu rồi!”
“Áo Thác đại sư, ai đã quên?” Đúng lúc này, tiếng cười trêu chọc chợt vang lên bên tai Áo Thác.
“Tiêu Sắt? Ai nha tiểu tử ngươi” nghe tiếng cười quen thuộc, Áo Thác liền quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một thanh niên xa lạ chậm rãi đi tới thì im bặt. Sau đó nhìn nhìn quanh, vẻ mặt lại nôn nóng
“Như thế nào, Áo Thác đại sư, không nhận ra ta sao?” Đứng trước mặt Áo Thác, thanh niên tiếp tục nói.
“Ngươi đang gọi ta?” Xác nhận lần này không có nghe lầm, Áo Thác chỉ chỉ mình, có chút kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên, không phải chỉ có ngươi tên Áo Thác sao? Vào thôi, chắc sắp bắt đầu rồi.” Thanh niên cười nói.
“Ngừng ngừng, người trẻ tuổi, ta căn bản không quen biết ngươi.” Áo Thác phẫn nộ nói.
“Ta thu Nạp linh của hội trưởng Phật Khắc Lan, đáp ứng sẽ đại biểu hiệp hội Luyện dược sư Hắc Nham thành tham gia đại hội Luyện dược sư, còn ẩn giấu thân phận, sửa tên thành Tiêu Hoả Hoả.” Tiêu Sắt cười cười, nói ra chuyện chỉ có ba người biết, “Không biết Áo Thác đại sư còn quen biết ta không?”
“Ngươi là Tiêu Sắt?” Nghe lời này, Áo Thác hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.
“Che giấu tung tích cũng không đơn giản là sửa tên nha.” Tiêu Sắt cười nói.
“Thì ra là thế, thủ đoạn che giấu thật tốt.” Áo Thác bừng tỉnh, nóng nói: “Chúng ta mau vào thôi, khảo nghiệm sắp bắt đầu rồi.”
Tiêu Sắt gật đầu, theo Áo Thác tiến vào cửa lớn tổng bộ hiệp hội Luyện dược sư.
Trong đại sảnh rộng lớn của hiệp hội.
Lúc này có tốp năm tốp ba người trẻ tuổi đang đứng châu đầu ghé tai. Bọn họ đều là Luyện dược sư, trong đó không thiếu người đeo huy chương Luyện dược sư nhị phẩm, thậm chí còn còn có một ít Luyện dược sư tam phẩm.
Nhưng có chút kỳ quái chính là trong đại sảnh có một bóng dáng khá tách biệt.
Một thiếu nữ trông tuổi tác xấp xỉ Tiêu Sắt, mặc một bộ váy trắng, thân thể mềm mại, quyến rũ, vàng tai đeo hoa tai ngọc xanh lục, hơi hơi lay động phát ra tiếng vang trong trẻo.
Khác với mọi người, thiếu nữ không phải là Luyện dược sư, nhưng chung quanh lại không có một người nào có gan tỏ vẻ khinh thường nàng, ngược lại ẩn ẩn có chút lấy lòng.
Bên cạnh thiếu nữ có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc trường bào Luyện dược sư, tướng mạo rất anh tuấn, khuôn mặt tựa như đao tạc, hơi âm nhu. Quan trọng nhất chính là huy chương Luyện dược sư trên ngực thanh niên có ba đường bạc.
Hắn chính là Liễu Linh, đệ tử của Luyện dược sư đệ nhất đế quốc Gia Mã, Đan vương Cổ Hà.
“Yên Nhiên, sao lần này đột nhiên muốn đến xem khảo nghiệm trước đại hội Luyện dược sư vậy?” Liễu Linh vừa mới tấn chức Luyện dược sư tam phẩm cùng vài tên Luyện dược sư tam phẩm nói chuyện một hồi, nghiêng đầu mỉm cười nói với thiếu nữ.
Thiếu nữ được gọi là Yên Nhiên không chút cảm xúc mặt lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không có gì, lần này về nhà đúng lúc rảnh rỗi đến kiến thức thiếu niên thiên tài được lão sư ta tôn sùng thôi.”
“Nga?” Nghe vậy, Liễu Linh kinh ngạc nói: “Có thể lọt vào mắt Vân tông chủ, chắc chắn thiên phú rất bất phàm, không biết là ai?”
Nạp Lan Yên Nhiên liếc Liễu Linh một cái, do dự một chút mới đáp lại: “Chưa thấy qua, chỉ biết hắn tên Tiêu Hoả Hoả.”
“Tiêu Hoả Hoả?” Liễu Linh nhíu mày, chợt lấy danh sách dự thi đại hội Luyện dược sư, sau đó nhìn nhìn, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, Luyện dược sư nhị phẩm mười bảy tuổi, thiên phú rất cao nhưng Liễu Linh hắn xưa đâu bằng nay, nửa tháng trước thành công thông qua khảo hạch Luyện dược sư tam phẩm, Luyện dược sư nhị phẩm đối với hắn, đối với đại hội Luyện dược sư hay là chuyện truy cầu giai nhân trước mắt đều không tạo thành uy hiếp.
Hắn đưa tới trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên, mỉm cười nói: “Yên Nhiên, ngươi nhìn xem có phải người này hay không?”
Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Hiện tại còn không chắc, cụ thể còn phải chờ thấy mới biết được.”
Khi hai người nói chuyện, cửa lớn đột ngột mở ra, mọi người trong sảnh chợt yên lặng, ánh mắt nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Tiêu Sắt tiến vào đều sửng sốt, sau đó nhìn thấy huy chương Luyện dược sư nhị phẩm trên ngực hắn, vẻ mặt có chút hài hước, Luyện dược sư nhị phẩm tham gia khảo nghiệm của hiệp hội, gần như là xếp hạng lót đáy.
Nạp Lan Yên Nhiên bên cạnh Liễu Linh cũng liếc Tiêu Sắt một cái, khi nhìn thấy cấp bậc Luyện dược sư liền hoàn toàn mất đi hứng thú, tiếp tục thế công với Nạp Lan Yên Nhiên, tìm kiếm đề tài nói chuyện.
Đối mặt với ánh mắt hài hước của đám thanh niên trong đại sảnh, Tiêu Sắt không chút dao động, rũ mắt đi theo Áo Thác, trên gương mặt bình thường có chút khinh bỉ thoáng qua.
“Ha ha, rốt cuộc lão gia hoả Áo Thác ngươi cũng tới, qua mười phút nữa là đấu loại sẽ bắt đầu rồi.” Có tiếng cười già nua chợt vang lên, đánh vỡ này bầu không khí quỷ dị
Theo tiếng nhìn lại, Tiêu Sắt phát hiện trên đài cao giữa sảnh có một lão giả mặc trường bào Luyện dược sư tứ phẩm, đang cười tủm tỉm chào hỏi Áo Thác, bên cạnh lão giả có một thiếu nữ đáng yêu, trông nhỏ tuổi, không khác với Tiêu Sắt trước khi dịch dung, mặc một bộ váy cung đình, chân mang giày cao, tóc đẹp được kim quan cuốn lấy. Giờ phút này thiếu nữ đang tò mò đánh giá Tiêu Sắt, hình như muốn nhìn ra chút gì đó, sau khi phát hiện mặt Tiêu Sắt vẫn không chút cảm xúc thì tức giận dậm chân, hừ một tiếng quay đầu đi.
“Đó là phó hội trưởng tổng bộ, Thiết Mễ Nhĩ, tiểu cô nương bướng bỉnh bênh cạnh là tiểu công chúa hoàng thất đế quốc, có thiên phú dị bẩm, nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ, thời gian tiếp xúc luyện dược còn ngắn cho nên không tham gia đại hội lần này.” Cười với lão giả trên đài, Áo Thác nghiêng đầu nói nhỏ với Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt gật đầu, ánh mắt chợt dời sang tên Luyện dược sư tam phẩm đứng cùng thiếu nữ váy trắng, có chút kinh ngạc hỏi: “Áo Thác đại sư, thiếu nữ bên cạnh tên Luyện dược sư tam phẩm trẻ tuổi kia là ai? Cũng là Luyện dược sư sao?”