Chương 62: Thanh Lân?
-
Đợi khoảng một canh giờ sau, ở rìa sa mạc mênh mông có một bóng dáng trung niên tục tằng vác bao bố xuất hiện.
“Lão đại... Lão đại, ta đã trở về.” Nam tử trung niên nhìn thấy bọn buôn người liền lộ vẻ vui mừng, nhanh chân chạy tới.
“Canh Tam, tiểu tử ngươi đi làm gì? Hại lão tử chờ lâu như vậy, kêu ngươi đi bắt xà nữ, bắt được không.” Tên lão đại cầm đầu bọn buôn người đã sớm mất kiên nhẫn, thấy Canh Tam trở về liền trút toàn bộ buồn bực ra tới, cho hắn một bạt tai.
Canh Tam cùng bao bố bị đánh bay, úp mặt vào cát vàng.
“Phi phi...” Phun cát khỏi miệng, Canh Tam ủy khuất đứng dậy giải thích với tên cầm đầu bọn buôn người:“Lão đại, ngài nghe ta giải thích, nghe ta giải thích.”
“Giải thích cái rắm, hại lão tử chờ lâu như vậy, cũng không thấy ngươi bắt được xà nữ, nếu hôm nay không đưa ra lý do thích hợp, lão tử liền phế ngươi.” Thủ lĩnh bọn buôn người nổi trận lôi đình, hắn vốn không phải là một người kiên nhẫn, đầu tiên là bởi vì ngây người trong gió cát sa mạc vài ngày, hiện giờ cả đám lại phơi dưới nắng nóng hơn một canh giờ, sao hắn có thể nhịn được?
Canh Tam chỉ chỉ bao bố trên mặt cát, “Hắc hắc, lão đại nhìn xem, xem ta bắt được cái....” Còn chưa kịp nói hết hai chữ cái gì thì một lưỡi kiếm sắc bén màu tím đã xuyên thủng ngực hắn.
Không biết Tiêu Sắt đã xuất hiện phía sau Canh Tam từ lúc nào.
Nhìn Tiêu Sắt đột nhiên xuất hiện đâm kiếm xuyên ngực Canh Tam, tám tên buôn người còn lại há to miệng, vẻ mặt khó tin, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, bọn họ không hiểu thiếu niên này xuất hiện như thế nào, bọn họ nhiều người như vậy nhưng không một ai phát hiện.
“Tiểu tử.... Ngươi là ai?” Đèn nén sự sợ hãi trong lòng, thủ lĩnh bọn buôn người lui về phía sau vài bước, rút đao bên hông, chuẩn bị chiến đấu, kinh nghiệm nhiều năm chém giết sinh tồn nói cho hắn biết người trước mắt không dễ chọc, cực kỳ nguy hiểm, làm không tốt thì cả bọn đều chết ở nơi này.
Những tên còn lại thấy lão đại nhà mình rút đao cũng rút đao theo, chỉ cần thủ lĩnh hạ lệnh, bọn họ liền vây quanh, băm thiếu niên đánh lén Canh Tam này thành thịt nát.
“Người giết các ngươi.” Tiêu Sắt giơ chân đá bay Canh Tam, vung trường kiếm, chân đạp về sau, thân thể bắn nhanh về phía thủ lĩnh bọn buôn người.
Thủ lĩnh bọn buôn người cũng không hiền lành, một đao chém bay thi thể mà Tiêu Sắt đá tới, đấu khí bao trùm toàn thân, múa máy trường đao trong tay, vẻ mặt hung ác phóng về phía Tiêu Sắt, hai bóng dáng đan xen nhau.
“Phanh... Phanh.... Phanh...”
Có ba vật thể liên tục rơi xuống, đầu, trường đao trong tay và thi thể.
Một chiêu, thủ lĩnh bọn buôn người đã chết.
“Tê....”
Từ lúc bóng dáng Tiêu Sắt cùng thủ lĩnh bọn buôn người đan xen đến khi cái đầu rơi xuống chỉ có mấy giây ngắn ngủi.
Nhìn Tiêu Sắt hạ gục thủ lĩnh cấp Đấu Sư trong nháy mắt, bảy tên còn lại sợ vỡ mật, vẻ mặt từ ngạc nhiên biến thành sợ hãi.
Bọn họ nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, khó có thể tưởng tượng nổi, thiếu nhiên trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi trước mắt lại có thực lực cường đại thế này.
“A... Lão đại chết rồi, chạy mau....” Một tên dẫn đầu phản ứng, hận không thể có thêm chân, nhanh chóng bỏ chạy.
Những tên còn lại cũng theo sát, rõ ràng không phải lần đầu tiên bọn họ gặp được chuyện như vậy, bảy người chạy về bảy hướng khác nhau khiến người khó đuổi giết, tăng khả năng chạy trốn.
Nhưng đáng tiếc là bọn họ gặp phải Tiêu Sắt.
Hắn giơ tay phải ra, một ngọn lửa tím xanh bốc lên, dưới sự thúc đẩy của đấu khí hóa thành bảy hỏa cầu bắn về phía bảy người đang chạy trốn, khi đến gần bảy người thì hoả cầu lại hóa thành trường kiếm lửa đâm tới.
“A....” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa, sau khi bị trường kiếm lửa đâm xuyên thì bọn họ vẫn chưa chết ngay, thân thể bắt đầu bốc cháy, thống khổ chết dần chết mòn.
Xoá sổ bảy tên bại hoại xong, Tiêu Sắt chậm rãi đi đến trước xe ngựa, kéo vải trùm ra, trong lồng sắt trên xe ngựa có bốn xà nữ cuộn lại với nhau, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt, hiển nhiên các nàng nhìn thấy cảnh Tiêu Sắt hành hạ bọn buôn người đến chết thông qua khe hở vải che.
“Các ngươi đi thôi, lần sau đừng để bị bắt nữa.” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Sắt vung ma kiếm, phá vỡ lồng sắt.
Làm xong chuyện này, Tiêu Sắt thu hồi ma kiếm, linh hồn lực khoá chặt bốn xà nữ, phòng ngừa các nàng đột nhiên tập kích, sau đó cũng không quay đầu mà đi hướng tới bao bố tên Canh Tam vác về.
Không cần phải nói, chắc chắn bên trong cũng có một xà nữ.
Bốn xà nữ thấy Tiêu Sắt bổ lồng sắt ra, cũng không có ý tổn thương các nàng liền đong đưa đuôi rắn, nhảy khỏi xe ngựa, chạy âu vào sa mạc Tháp Qua Nhĩ.
Trong đó có một xà nữ nhỏ tuổi trốn ra xa xa, xoay người nhìn về phía Tiêu Sắt cúi người rồi mới tiếp tục chạy sâu vào sa mạc....
“Tốt, không có việc gì rồi.” Tiêu Sắt thu liễm hơi thở, mở bao bố ra.
Ngoài dự đoán của hắn, trong bao bố không phải xà nữ, mà là một nữ hài nhân loại có tay chân đầy đủ.
Nữ hài lấm lem, khoảng tám chín tuổi, thân thể nhỏ gầy yếu ớt, bị một tấm áo bằng vải thô bao lấy, khuôn mặt tuy dơ bẩn nhưng không che được sự tinh xảo, giống như búp bê sứ dính bụi trần, làm lòng người không khỏi thương tiếc.
Nghe Tiêu Sắt nói, tiểu nữ hài nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn, xác nhận không phải là người bắt mình, trong lòng tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mình đã được cứu.
“Cảm.... Cảm ơn!” Thiếu nữ dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi nói lời cảm tạ, không dám ngẩng đầu. Trong giọng nói mang theo cảm kích nhưng lại chứa nhiều sự sợ hãi hơn....
Nhìn thấy bộ dạnh của tiểu nữ hài, Tiêu Sắt biết nữ hài này đã chịu không ít khổ cực, trong lòng càng thêm thương tiếc, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, nhề nhàng nói: “Không có gì, người xấu đã bị ta đánh tan, có thể nói cho ta biết tên của ngươi sao?”
Nghe vậy, tiểu nữ hài yên lặng một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: “Ta tên Thanh.. Thanh Lân.”