Chương 63: Tình cờ gặp Tiêu Lệ
“Thanh Lân?”
Nghe hai chữ này, Tiêu Sắt liền ngạc nhiên, ánh mắt dời về phía cổ tay trắng noãn có chút dơ bẩn của nữ hài, quả nhiên có một chút vảy màu xanh lá....
Thanh Lân đang định nói lời cảm tạ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Tiêu Sắt dừng ở cổ tay mình, gương mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch, tay nhỏ kéo kéo áo, muốn che đi vảy nơi cổ tay nhưng áo quá cũ nát, không cách nào hoàn toàn che đậy, bất đắc dĩ phải kéo bao bố tròng lên, ngồi xổm xuống, chỉ để lộ cái đầu nhỏ, thân hình nhỏ xinh không ngừng run rẩy.
“... Rất xin lỗi, ta.. Ta không phải cố ý dọa ngài, không nên đánh ta.” Thanh Lân run rẩy kéo kéo miệng bao, giọng nói mang theo sự khiếp đảm, nức nở, đau khổ cầu xin.
Tiêu Sắt cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng khẽ vuốt đầu nàng rồi nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không tổn thương ngươi, mỗi người sinh ra đều bình đẳng, ngươi không cần tự ti, hơn nữa vảy xanh lá này cũng không dọa người.”
Nghe vậy, Thanh Lân bỗng thất thần, từ khi chào đời tới giờ, ngoại trừ mẫu thân, không có ai quan tâm nàng, cho dù có thì sau khi biết nàng là bán xà nhân cũng đều sôi nổi tránh xa, sau đó là vô số lời chửi rủa, châm chọc.
Tốt hơn một chút cũng là coi thường, ở trong mắt người khác, nàng là nghiệt chủng giữa xà nhân và nhân loại, là dị loại.
Sau khi mẫu thân qua đời thì nàng không còn người thân, cuộc sống càng thêm dày vò, thống khổ, gian nan, nếu không phải trước khi mẫu thân lâm chung dặn nàng phải sống tốt thì nàng đã sớm đánh mất ý chí sinh tồn.
Trong tâm hồn nhỏ yếu đầy vết thương có tia sáng le lói, ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt có con ngươi khác lạ, nữ hài nhút nhát nói: “Chẳng lẽ ngài không sợ ta sao? Ta là hài tử của xà nhân cùng nhân loại.”
Tiêu Sắt mỉm cười lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở con ngươi xanh biếc có chút yêu dị, thấy ba điểm nhỏ màu xanh, tức khắc có chút hoảng hốt, sau đó nháy mắt khôi phục bình thường, khi hắn nhìn lại lần nữa thì ba điểm nhỏ đã biến mất, thầm nghĩ: “Đây là Bích xà tam hoa đồng sao?”
“Ta tên Tiêu Sắt, ngươi còn có người thân sao?” Tiêu Sắt nhớ rõ lần đầu tiên Thanh Lân xuất hiện trong nguyên tác là lúc làm thị nữ ở Mạc Thiết dong binh đoàn, hình như là được một nữ tử thu nhận, hiện giờ được mình cứu trong sa mạc, như vậy.....
Nghĩ đến đây, Tiêu Sắt phóng linh hồn lực ra ngoài... Quả nhiên, ở một sườn núi cách vài trăm thước có một nam một nữ, giờ phút này bọn họ đang cẩn thận ẩn nấp, không dám nhúc nhích.
Cùng lúc đó, tiếng Long Qùy vang lên trong đầu Tiêu Sắt, “Ca ca, nửa canh giờ trước phát hiện một nam một nữ nhưng không để ý, hình như bọn họ chạy đến nơi này, hiện tại đang ngừng ở sườn núi phía tây. Trong đó có một người là Đấu Giả cửu tinh, tuy rằng không phải đối thủ của ca ca nhưng ca ca vẫn nên cẩn thận.”
“Ừ, ta đã biết.” Tiêu Sắt gật đầu, ánh mắt nhìn Thanh Lân, lẳng lặng chờ đợi nàng bình tĩnh.
Nghe Tiêu Sắt hỏi chuyện, Thanh Lân vội vàng lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ánh mắt không chút giả dối của Tiêu Sắt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
“Ta cũng không có nhà, nhưng có một muội muội, cùng mấy người bạn thân, ngươi... có muốn theo ta hay không, trở thành muội muội thứ hai của ta?” Tiêu Sắt nở nụ cười ấm áp, xoa xoa đầu Thanh Lân, trầm ngâm một lát rồi nói.
Lời Tiêu Sắt làm lòng Thanh Lân khẽ run lên, giờ khắc này, vết thương nhỏ yếu trong tâm hồn như được chữa khỏi.
“Muốn.” Tiếng đáp ứng nhỏ nhẹ vang lên khi Tiêu Sắt nâng nàng, rút khỏi bao bố.
Trấn an Thanh Lân xong, Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm, xoay người hướng về sườn núi phía xa, lạnh giọng hô: “Nhìn lâu như vậy rồi, còn không đi ra sao?”
Nghe tiếng Tiêu Sắt hô, hai người giấu sau sườn núi biết mình bại lộ, liếc nhau rồi cùng xuất hiện.
Đây là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Nam mặc trang phục lính đánh thuê, khoảng hai mươi tuổi, gương mặt có vài phần giống với Tiêu Viêm, thân thể thẳng tắp, cánh tay to khoẻ, mang đến cho người ta cảm giác hoang dã.
Nữ thì tương đối gợi cảm, giờ phút này mang tâm tình thấp thỏm, bước từng bước theo thanh niên.
Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới, Tiêu Sắt âm thầm suy đoán: “Dáng vẻ hơi giống Tiêu Viêm, không biết là Tiêu Đỉnh hay là Tiêu Lệ.” Hắn đến Tiêu gia ở thành Ô Thản lúc sáu tuổi, trước đó thì Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đã rất ít xuất hiện ở Tiêu gia, sau đó ra ngoài rèn luyện, cho nên hai bên cũng không nhận thức.
“Là Tuyết Lam tỷ tỷ từng cho ta đồ ăn!” Thanh Lân nhìn thấy nữ tử gợi cảm, kích động hô.
Nữ tử tên Tuyết Lam thấy Thanh Lân nhận ra mình, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, cùng thanh niên đi đến vị trí cách Tiêu Sắt khoảng mười thước thì dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Thanh Lân, ngươi không sao chứ, ta nghe người trong xóm nói ngươi bị bắt đi, bởi vậy liền tìm nhị đoàn trưởng đến hỗ trợ.”
Thanh Lân cười nói: “Cảm ơn Tuyết Lam tỷ tỷ, là đại ca ca đã cứu ta.”
Tuyết Lam mỉm cười gật gật đầu, nhìn Tiêu Sắt, nói: “Ta đây liền an tâm rồi, vốn lần này tính mang ngươi đi dong binh đoàn chúng ta, xem ra.... Đã không cần nữa.”
Nghe hai nàng nói chuyện, Tiêu Sắt đã hiểu, dù lần này hắn không cứu Thanh Lân thì Thanh Lân cũng sẽ được đưa tới Mạc Thiết dong binh đoàn làm thị nữ như trong nguyên tác.
Còn hai người này làm thế nào cứu người từ trong tay cường giả Đấu Sư thì hắn không biết.
“Tại hạ là Tiêu Lệ, nhị đoàn trưởng của Mạc Thiết dong binh đoàn mới thành lập ở Mạc thành, đây là đoàn viên Tuyết Lam, gặp qua các hạ.” Thanh niên chắp tay thi lễ, tuy kinh ngạc vì Tiêu Sắt trẻ tuổi, nhưng có thể dễ dàng chém giết bọn buôn người làm nhiều việc ác ở sa mạc Tháp Qua Nhĩ này, hơn nữa còn có thể phát hiện bọn họ từ khoảng cách xa như thế, chắc chắn có thực lực cao hơn hắn, không thể không kính trọng.
Tiêu Sắt gật gật đầu, bình tĩnh báo ra tên giả: “Tiêu Hoả Hoả.”
“Tiêu Hoả Hoả?” Tiêu Lệ hơi hơi sửng sốt, người trước mắt cũng họ Tiêu, trong đầu cẩn thận suy nghĩ, hình như ở Tiêu gia cũng không ai tên Tiêu Hoả Hoả, hắn lên tiếng hỏi: “Hay là huynh đài cũng là người Tiêu gia ở thành Ô Thản.”
“Không phải.” Tiêu Sắt bình tĩnh đáp.
“Ách...” Nghe vậy, Tiêu Lệ sửng sốt, bỗng có chút xấu hổ nói: “Ha ha, là tại hạ càn rỡ.”
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, tiện tay ném ra mấy bình ngọc, chậm rãi nói: “Không có gì, nếu các ngươi tới cứu Thanh Lân, cũng không thể để các ngươi đến không, đây là ba bình Liệu thương đan, dù uống thuốc hay bóp nát thoa ngoài da, đều có thể tăng tốc độ khôi phục vết thương, đối với lính đánh thuê các ngươi mà nói rất thích hợp.”
Tiếp nhận đan dược, hai mắt Tiêu Lệ sáng ngời, có chút kích động nói: “Huynh đài là Luyện dược sư?”
Tiêu Sắt khẽ gật đầu, xem như thừa nhận, nghiêng đầu nhìn Thanh Lân, nhẹ nhàng nói: “Thanh Lân, cần phải đi.”
“Nga, tốt.” Thanh Lân chào hỏi Tuyết Lam một tiếng “Tuyết Lam tỷ tỷ, hẹn gặp lại.”
Nói xong, Tiêu Sắt một phen ôm eo Thanh Lân, dậm chân nhẹ, thi triển đấu kỹ thân pháp, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hai người.