Chương 64: Xà nhân tộc Nguyệt Mị
“Đại ca ca, ta đã tắm xong.” Trong Hãn hải càn khôn tráo, khuôn mặt Thanh Lân đỏ bừng, chui ra từ trong lều.
Giờ phút này, Thanh Lân đã tẩy hết dơ bẩn trên người, lộ ra gương mặt trắng nõn tinh xảo, quần áo cũ nát cũng được đổi, mặc áo trên màu xanh của Tiêu Sắt.
Nhìn Thanh Lân mặc áo như váy ngắn, dưới váy là đôi chân ngọc ngà, Tiêu Sắt cảm giác như kiếp trước nhìn thấy la lỵ mặc áo sơ mi của đại thúc, trong lòng mặc niệm ba lần: Ta không phải la lỵ khống, ta không phải la lỵ khống, ta không phải la lỵ khống.
Sau đó mỉm cười nói: “Xin lỗi nha Thanh Lân, ta không có y phục thích hợp cho ngươi, cần phải chờ mấy ngày nữa.”
“Không không... Y phục của thiếu gia rất tốt, đây là y phục tốt nhất mà Thanh Lân từng mặc, hơn nữa.....” Thanh Lân vội vàng lắc lắc đầu, trầm ngâm một lát, mặt đẹp ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa y phục của thiếu gia rất dễ ngửi.”
“Vậy sao, dễ ngửi liền tặng cho ngươi.” Nghe được Thanh Lân nói nhỏ, Tiêu Sắt nở nụ cười thú vị, trêu chọc.
“A...” Hiển nhiên Thanh Lân không ngờ tai Tiêu Sắt thính như thế, mặt lập tức đỏ hơn, chui ngay vào lều.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Thanh Lân, Tiêu Sắt cười lắc lắc đầu, lấy một túi thịt khô cùng một bình nước từ nạp giới rồi nói: “Chắc ngươi đói bụng rồi, lại đây ăn một chút gì đi.”
Vừa nói xong liền nghe tiếng ực ực từ trong lều, Thanh Lân che mặt nhỏ, chui ra khỏi lều.
“Ăn đi.” Tiêu Sắt đưa cho Thanh Lân một miếng thịt làm, đây là thịt ma thú nhất giai nhất giai Thanh ngưu, bị Tiêu Sắt dùng thú hoả nướng sau khi tẩm ướp gia vị, vẫn luôn để trong kho hàng hệ thống, ngày thường ăn cho đỡ thèm.
“A...Thịt khô này thật ngon...” Thanh Lân vừa cắn thịt khô, vừa nói.
“Vậy sao, ngon thì ăn nhiều một chút, còn có rất nhiều.” Tiêu Sắt cười cười đưa bình nước, sau đó cũng cầm một miếng ăn.
Một miếng thịt khô nửa cân, chỉ chốc lát liền bị Thanh Lân ngấu nghiến nuốt hết, sau đó lại uống một ngụm nước mới thở phào, mỉm cười nói: “Thiếu gia, ta ăn no.”
“Ăn no là tốt rồi.” Tiêu Sắt bỏ thịt khô còn thừa vào nạp giới, sau đó đưa vào tay Thanh Lân, cười nói: “Hoàn cảnh sa mạc quá mức ác liệt, da thịt non mịn của ngươi không chịu được, thời điểm lên đường ta sẽ thu ngươi thu vào một túi trữ vật có thể đựng vật sống, nạp giới này cho ngươi, bên trong có ít thức ăn nước uống, hẳn là đủ ngươi ăn một đoạn thời gian. Nếu ngươi đói bụng thì có thể lấy ra ăn.”
Nói rồi Tiêu Sắt lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ đeo vào ngón áp út tay trái.”
“Cảm ơn thiếu gia.” Nghe vậy, Thanh Lân vui vẻ, mỉm cười tiếp nhận nạp giới, ngoan ngoãn đeo vào ngón áp út.
Nhưng sau khi đeo nạp giới, trên mặt Thanh Lân lại hiện lên chút phiền muộn.
“Làm sao vậy Thanh Lân, không thích thì đeo ở ngón tay khác cũng được.” Nhìn sắc mặt Thanh Lân biến hóa, Tiêu Sắt cười nói.
Thanh Lân lắc lắc đầu, mặt đẹp đỏ lên, nói: “Thanh Lân không... không biết dùng nạp giới.”
“Ngươi chưa từng tu luyện?” Tiêu Sắt bừng tỉnh, nếu muốn sử dụng nạp giới thì bản thân phải tu luyện đấu khí, mà Thanh Lân xuất thân từ xóm nghèo, ai lại dạy nàng tu luyện chứ?
“Đúng.” Thanh Lân gật đầu, có chút chần chờ hỏi: “Thiếu gia, có phải Thanh Lân rất vô dụng hay không?”
“Không có việc gì, không phải ai trời sinh cũng biết tu luyện, chỉ là không có ai dạy ngươi mà thôi. Đợi lát nữa ta sẽ dạy ngươi bắt đầu tu luyện.” Tiêu Sắt xoa xoa đầu Thanh Lân, lại cười nói.
Nghe Tiêu Sắt nói, trong mắt Thanh Lân hiện lên sự vui sướng cùng cảm động, mỉm cười nói: “Cảm ơn thiếu gia!”
Tiêu Sắt lấy bản đồ ra, bắt đầu xem xét địa điểm tiếp theo.
.........
Sâu trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ, Thánh thành Xà nhân tộc.
Một nữ binh sĩ Xà nhân tộc thân khoác áo giáp vặn vẹo đuôi rắn, nhanh chóng lướt về phía Thánh thành.
Không bao lâu, nữ binh sĩ này liền dừng lại trước mặt một lão xà nhân cùng một xà nữ quyến rũ.
“m Thế trưởng lão, Nguyệt Mị thống lĩnh.” Nữ binh sĩ khom mình hành lễ.
“Xảy ra chuyện gì, sao ngươi vội vàng như thế?” Nguyệt Mị nhăn mày nói.
“Nguyệt Mị thống lĩnh, Nguyệt Nhi tiểu thư biết chúng ta muốn tiến đến Thánh thành nên lén theo tới đây, kết quả trên đường đi bị nhân loại bắt lấy.” Giọng nữ binh có chút gấp rút.
“Đáng chết...” Nguyệt Mị nghe vậy, thấp thấp mắng một tiếng, tay ngọc giương lên, nói: “Đi, cùng ta đi cứu người.”
Nguyệt Nhi là Xà nhân có thiên phú tốt nhất ở bộ lạc của Nguyệt Mị, là đệ tử duy nhất của Nguyệt Mị, đồng thời cũng là người nối nghiệp mà Nguyệt Mị bồi dưỡng cho bộ lạc, tuyệt đối không để xảy ra chuyện.
“Đúng vậy.” Mấy xà nữ chung quanh nghe vậy, liền vặn vẹo đuôi rắn.
“m Thế trưởng lão, Nguyệt Mị cáo từ trước.” Nguyệt Mị triều âm Thế chắp tay thi lễ, hắn là kẻ cao tuổi nhất Xà nhân tộc, vì bảo hộ Xà nhân tộc mà phụng hiến cả đời, ngay cả nữ vương Mỹ Đỗ Toa Xà đều kính trọng có thừa, Nguyệt Mị không thể không kính trọng.
“Đi thôi, cứu người quan trọng, ta sẽ giải thích với nữ vương.” âm Thế phất phất tay, thở dài nói.
Đúng lúc này, lại một xà nữ nhanh tiến vào, “Nguyệt Mị thống lĩnh, Nguyệt Nhi tiểu thư đã đã trở lại.”
Nghe vậy, Nguyệt Mị hơi hơi sửng sốt, nàng chưa xuất phát sao có thể trở lại rồi.
Không bao lâu, một xà nữ có vẻ mặt tương đối ngây ngô, non nớt đong đưa đuôi rắn ưu nhã tiến tới, phía sau nàng có ba xà nữ thành niên.
“Lão sư, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi.” Xà nữ non nớt rưng rưng, nức nở nhào vào lòng Nguyệt Mị.
Nguyệt Mị vừa định lên tiếng trách cứ nhưng thấy nàng khóc như vậy thì mềm lòng, khẽ vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Nói ta nghe xem, Nguyệt Nhi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghe vậy, xà nữ Nguyệt Nhi chùi nước mắt nói: “Ta từ chỗ tộc nhân biết được hôm nay lão sư muốn tới chỗ nữ vương liền mang theo mấy hộ vệ lén đến đây, ai ngờ nửa đường gặp phải bọn người xấu bắt giữ xà nhân, ta cùng mấy hộ vệ đều bị bắt.”
“Ngày thường các ngươi chăm sóc Nguyệt Nhi thế nào, xảy ra chuyện các ngươi gánh vác nổi sao?” Nghe lời Nguyệt Nhi nói, Nguyệt Mị giận tím mặt, quát ba xà nữ đang quỳ một bên.
“Nguyệt Mị đại nhân tha tội, Nguyệt Mị đại nhân tha tội...” Nhìn thấy Nguyệt Mị tức giận, ba xà nữ liên tục xin tha.
“Lão sư, ngươi không nên trách tội các nàng, là ta lén trốn đi, hơn nữa trong đám người xấu có một tên Đấu Sư, các nàng vì bảo hộ ta mà cũng bị bắt.” Thấy Nguyệt Mị tức giận, Nguyệt Nhi vội vàng cầu tình.