Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 84: Trở về Tiêu gia

Chương 84: Trở về Tiêu gia


“Mau nhìn xem danh sách đi!” Hải Ba Đông không thừa nhận cũng không phủ nhận, lẳng lặng nhấp nước trà rồi thúc giục.
Nghe vậy, Nhã Phi cúi đầu xem xét danh sách, sau một lát mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi lão tiên sinh, dược liệu trên danh sách đều là vật hiếm thấy, ngoại trừ Tử linh quả thì bảo khố nhà đấu giá phân bộ này không có thứ khác, nhưng tổng bộ có bốn loại, nếu ngài yêu cầu thì ta có thể liên hệ tổng bộ, trong vòng ba ngày liền có. Còn dược liệu khác ta có thể xin tộc trưởng Đằng Sơn, tin rằng với nhân mạch của nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, không bao lâu sẽ sưu tầm được.”
“Mới bốn loại sao?” Thở dài một tiếng, Hải Ba Đông lắc đầu nói: “Không cần, ta không có nhiều thời gian như vậy, đợi lát nữa ta sẽ viết phong thư cho phế vật Đằng Sơn kia, ngươi giúp ta nhanh chóng đưa qua đi.”
Nghe lời Hải Ba Đông nói, tuy Nhã Phi vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt không khỏi tối sầm, nếu không phải thấy đối phương lấy ra Tử kim tạp, nàng sẽ cho rằng đối phương là người điên, dĩ nhiên dám mắng một trong mười cường giả của Gia Mã đế quốc là phế vật.
Cung kính trả lại danh sách, Nhã Phi gọi hai thị nữ rồi giao ngọc tạp cùng Tử kim tạp cho hai nàng, thì thầm vài câu, hai thị nữ nghe xong vội vàng rời đi.
Trong thời gian chờ đợi ngắn ngủi, Nhã Phi kéo Tiêu Sắt sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Sắt đệ đệ, vị lão tiên sinh Đấu Vương này chính là lão sư thần bí của ngươi sao? Dám gọi tộc trưởng của chúng ta như thế, chẳng lẽ nhận biết?”
Tiêu Sắt cười, lắc lắc đầu nói: “Hắn chỉ là một vị bằng hữu của ta, không phải lão sư, còn nhận biết tộc trưởng của các ngươi hay không thì ta không rõ lắm.”
Nghe Tiêu Sắt trả lời, Nhã Phi không hề tỏ vẻ thất vọng, lui về phía sau vài bước, hai tay chống eo, lại là nhìn Tiêu Sắt từ trên xuống dưới, cười nói: “Xem ra Tiêu Sắt tiểu đệ đệ càng ngày càng cao thâm khó đoán, chẳng những trở thành Luyện dược sư nhị phẩm trẻ tuổi mà ngay cả Đấu Vương cũng có thể kết giao bằng hữu.”
“May mắn mà thôi.” Tiêu Sắt cười, liếc mắt nhìn thấy thị nữ đã trở lại, chợt nói với Hải Ba Đông:“Hải lão, ta đi xử lý chuyện riêng trước, làm phiền ngươi chờ ở đây.”
Hải Ba Đông nghe vậy phất phất tay.
“Nhã Phi tỷ tỷ, cáo từ.” Chào Nhã Phi một tiếng, Tiêu Sắt xoay người nhận lấy ngọc tạp từ thị nữ sau đó rời khỏi phòng khách.
Nhìn bóng Tiêu Sắt dần dần đi xa, Nhã Phi lẩm bẩm: “Luyện dược sư nhị phẩm mười ba tuổi, nếu biết bởi vì gia tộc tranh đấu mà dẫn khiến thiên tài như thế thất vọng với, e là đám đồ cổ Tiêu gia sẽ hối hận đến xanh ruột.”
Sau khi Tiêu Sắt rời thành Ô Thản, Nhã Phi đã cố ý điều tra, ai có thể nghĩ đến một người đã từng bị Tiêu gia bỏ rơi, bất tri bất giác đã trưởng thành tới mức độ khiến cả Tiêu gia phải ngước nhìn.
........
Ra khỏi nhà đấu giá, Tiêu Sắt liền sử dụng linh hồn lực dò xét một lúc, xác nhận không ai chú ý đến mình mới quẹo vào một con hẻm không có người, thu trường bào Luyện dược sư cùng mặt nạ vào nạp giới, đi bộ về Tiêu gia.
Mới vừa tới gần cửa lớn Tiêu gia liền bị hai tên hộ vệ ngăn cản.
“Tiểu huynh đệ, nơi này là tộc địa Tiêu gia, người ngoài không được tiến vào, nếu ngươi muốn tìm người thì ta có thể thông báo một tiếng.” Một tên hộ vệ thấy khí chất của Tiêu Sắt bất phàm, chậm rãi mở miệng nói.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, móc ra một lệnh bài đệ tử Tiêu gia, ném vào tay hộ vệ, lạnh nhạt nói: “Không cần, ta là Tiêu Sắt, mới vừa rèn luyện trở về.”
Tên hộ vệ kia cẩn thận xem xét lệnh bài, sau khi xác nhận đúng mới tránh đường.
Đợi Tiêu Sắt đi xa, tên hộ vệ còn lại nhịn không được lên tiếng hỏi: “Này này, Tiêu Sắt là ai? Tiêu gia có người này sao?”
Hộ vệ kia lắc lắc đầu, bĩu môi nói: “Ta cũng không biết, Tiêu gia có hàng trăm đệ tử trẻ tuổi, mặc kệ đi, lệnh bài thật là được.”
Đi trên đường nhỏ trong Tiêu gia, Tiêu Sắt nhớ lại khoảng thời gian năm năm với đủ mọi chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, hiện giờ cha mẹ cùng lão quản gia đều đã qua đời, hắn đã không còn vướng bận, nếu có thì chính là Tiêu Ngọc, thanh mai trúc mã làm bạn với hắn hơn năm năm.
Lần này hắn về Tiêu gia chỉ với một mục đích, đó là thăm Tiêu Ngọc, đã qua một năm rồi, nếu đúng lúc đối phương trở về từ học viện Già Nam thì có thể gặp.
Nhớ lại cảnh Tiêu Ngọc ôm mình khóc trước khi đi học viện Già Nam, Tiêu Sắt không khỏi nhoẻn miệng cười. Có lẽ thanh mai trúc mã này giống Long Quỳ, đã không còn là lão bà trên trang giấy mà đã lặng yên đi vào lòng mình.
“Tiêu Sắt!” Vừa rẽ vào ngõ thì nghe được tiếng gọi, Tiêu Sắt nhanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn, một bóng dáng bước đi huênh hoang quen thuộc rơi vào tầm mắt, hắn không khỏi cười khổ nói: “Tiêu Trữ.”
“Này này.. Thật hay giả.. Quả nhiên là ngươi...” Gương mặt lộ vẻ khó tin, Tiêu Trữ bước nhanh tới, quan sát từ trên xuống dưới, kinh ngạc cảm thán: “Mới một năm không gặp mà ngươi đã cao thế này, thiếu chút nữa không nhận ra rồi.”
“Có khả năng cao liền cao!” Tiêu Sắt nhún vai, trả lời cho có.
“Thật đúng là người so với người tức chết, khó trách lão tỷ luôn nhớ nhung ngươi.” Nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Sắt, Tiêu Trữ có chút hâm mộ nói.
Nghe nói tới Tiêu Ngọc, Tiêu Sắt không nhịn được hỏi: “Tiêu Ngọc đã trở lại sao?”
Tiêu Trữ gật gật đầu, nói: “Trở về đêm qua, vừa trở về liền chạy đi tìm ngươi, kết quả nghe nói ngươi đã biến mất một năm, hiện tại đang nhốt mình trong phòng, có lẽ đang khóc lóc đây!”
“Được, ta đi gặp nàng trước.” Tiêu Sắt xoay người định rời khỏi.
“Ai... Từ từ....” Tiêu Trữ kéo vai của hắn, gấp rút nói.
“Lại có chuyện gì?” Tiêu Sắt không kiên nhẫn nói.
“Hắc hắc, đã một năm chúng ta không giao thủ, ta muốn thử xem ngươi tiến bộ bao nhiêu.” Tiêu Trữ cười nói.
Lúc này đã gần trưa, nơi này lại là đường đi đến nhà ăn, các đệ tử Tiêu gia trẻ tuổi đi ngang nghe hai người muốn tỷ thí, sôi nổi lại gần.
Tiêu Sắt nhìn quanh, có chút chần chờ hỏi: “Ở chỗ này được sao?”
Nghe Tiêu Sắt nói, Tiêu Trữ giơ ngón tay cái chỉ chỉ chính mình, cười nói: “Có gì đâu, đừng trách ta không nói cho ngươi biết, ta đã đột phá đến thất đoạn đấu khí.”
“Ách..” Nghe vậy, da mặt Tiêu Sắt co rút, Tiêu Trữ lớn hơn hắn và Tiêu Viêm hai tuổi, mười lăm tuổi thất đoạn đấu khí, đúng là thiên tài ở Tiêu gia, chỉ là...
“Vậy bắt đầu đi.” Tiêu Sắt đứng thẳng, tay phải ngoắc ngoắc Tiêu Trữ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất