Chương 85: Huân Nhi khóc
Trời gần trưa, nắng đổ lửa.
Tiêu Viêm như ngày thường lui tới rừng cây nhỏ phía sau Tiêu gia cho hết thời gian, thuận tiện trốn tránh hiện thực, cũng chỉ có ở chỗ này mới không có người châm chọc hắn.
Một năm qua, tu vi của hắn hoàn toàn ngừng lại ở tam đoạn đấu khí, dù hắn tu luyện như thế nào, khi năng lượng tiến vào cơ thể, chưa kịp luyện hóa liền biến mất vô tung vô ảnh.
“Ai, đấu khí đáng chết, vì sao ta lại xui xẻo như vậy.” Dừng lại quá trình tu luyện vô nghĩa, Tiêu Viêm ngửa ra sau, nằm lên thảm cỏ mềm mại.
Xuyên thấu qua kẽ lá, một luồng sáng mặt trời chói mắt chiếu vào mắt Tiêu Viêm, Tiêu Viêm không có né tránh, híp mắt lại yên lặng thừa nhận cảm giác đau đớn cho đến khi bụng kêu ục ục.
“Nên đi ăn cơm.” Tiêu Viêm đứng dậy, phủi phủi tay, bước nhanh rời núi.
Trên đường đi đến nhà ăn Tiêu gia, có một đám người ồn ào hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Viêm, vì tò mò nên hắn cũng dừng lại.
Khi nhìn thấy bóng dáng Tiêu Sắt ở giữa, đồng tử Tiêu Viêm co rụt lại, “Là hắn...”
Đúng lúc này, bên cạnh Tiêu Viêm có vài tiếng thiếu nữ vang lên.
“Mị Nhi tỷ tỷ, Tiêu Trữ biểu ca muốn khiêu chiến ai thế? Sao ta chưa từng thấy hắn, dáng vẻ rất soái, cũng không biết thực lực như thế nào?”
Tiêu Mị lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết, hình như tên là Tiêu Sắt.”
“Tiêu Sắt? Chính là tên vắng buổi kiểm tra đấu khí?”
“Nghe giọng điệu của Tiêu Trữ biểu ca, hẳn là như vậy.”
“Mị Nhi tỷ tỷ, ngươi nói xem ai có thể thắng?”
“Có thể ở bên ngoài rèn luyện một năm mà bình yên trở về thì thực lực tất nhiên sẽ tiến triển lớn, nhưng ta xem trọng Tiêu Trữ biểu ca hơn, ngươi cũng nghe rồi, thất đoạn đấu khí, đã đạt tới thực lực tham gia lễ thành niên”
Chúng nữ gật gật đầu, bọn họ cũng không cho rằng Tiêu Trữ sẽ thua, dù sao trong mắt bọn họ thì Tiêu Sắt chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, nếu không phải bởi vì vắng khảo nghiệm năm nay thì không có bao nhiêu người biết tới sự tồn tại của hắn.
......
“Ra tay đi!” Nghe người chung quanh nghị luận, Tiêu Sắt ngoắc ngoắc Tiêu Trữ đang làm nóng người, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tiểu tử Tiêu Trữ này muốn lấy Tiêu Sắt làm đá kê chân, phô diễn thực lực đấu khí thất đoạn, xác nhận thân phận đệ nhất trong thế hệ trẻ Tiêu gia.
“Hắc hắc, Tiêu Sắt, tuy rằng không biết một năm nay ngươi đã trải qua chuyện gì nhưng xem thường ta sẽ ăn thiệt thòi đó.” Nhìn thấy các đệ tử Tiêu gia đã tập trung đông đúc, Tiêu Trữ ngừng làm nóng người, cười hắc hắc, chân đạp mạnh, một bước bay đến trước người Tiêu Sắt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nâng bàn tay hung hăng bổ vào vai Tiêu Sắt
“Đấu kỹ Hoàng giai cao cấp: Phá sơn chưởng!”
Biết Tiêu Sắt có thực lực mạnh mẽ, Tiêu Trữ không dám sơ ý chút nào, vừa ra tay liền dùng đấu kỹ mạnh nhất mà hắn nắm giữ.
“Tiêu Trữ biểu ca thật nhanh!” Trong đám người có kẻ hô to một tiếng, nhưng sau đó liền trợn tròn mắt.
Tiêu Sắt không nhanh không chậm mà nghiêng người, tay trái chế trụ khuỷu tay Tiêu Trữ, lật hắn nằm bẹp trên mặt đất, đùi phải khuỵ xuống, đầu gối đè lưng hắn.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không hề có bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào.
Tiêu Trữ bị chế phục một cách dễ dàng.
“A.. Đau đau... Tiêu Sắt ta thua, mau thả ta ra, muốn gãy....” Bị vặn khớp xương, Tiêu Trữ đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng xin tha.
Nghe đối phương nhận thua, Tiêu Sắt tiện tay ném ra một bình ngọc, chậm rãi nói: “Cầm mà xoa bóp, ngày mai liền tốt.”
Nói xong, Tiêu Sắt xoay người chậm rãi rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tiêu Viêm đứng trong đám người cũng ngạc nhiên, nếu đổi lại là lúc đấu khí chưa biến mất thì hắn sẽ không để ý tới, nhưng hiện tại đã trải qua một năm, tất cả mọi người đều tiến bộ, chỉ có mình hắn còn đau khổ bồi hồi ở đấu khí tam đoạn, đặc biệt là Tiêu Sắt càng khiến hắn cảm giác sâu không lường được, hắn nghĩ, dù đấu khí không biến mất thì cũng sẽ rơi vào kết cục như Tiêu Trữ.
“Đáng chết...” Thầm mắng một tiếng, nhân lúc còn chưa có người chú ý tới mình, Tiêu Viêm lặng yên rời khỏi.
Dược lão trong cái nhẫn cổ trên ngón tay Tiêu Viêm cũng rất kinh ngạc, thầm nghĩ: “Tiểu tử này không đơn giản nha, không có sử dụng đấu khí hay linh hồn lực, hoàn toàn dùng năng lực thân thể cùng thị lực chế phục gia hoả tên Tiêu Trữ, để ta xem xem ngươi có mấy cân mấy lượng đi!”
Dược lão nhanh chóng phóng thích linh hồn lực hướng về phía Tiêu Sắt để dò xét.
Mới vừa đi không bao xa, Tiêu Sắt đột nhiên cảm giác lưng phát lạnh, theo bản năng thúc giục Quy nguyên hồn quyết, dùng linh hồn lực bao trùm thân thể.
Dược lão cũng cảm giác được, khi linh hồn lực còn chưa đụng vào lớp phòng hộ của Tiêu Sắt liền thu trở về, không nhịn được mà tán thưởng: “Cảm giác thật nhạy bén, nếu không phải ta thu hồi linh hồn lực trước, chỉ sợ....”
“Ca ca, lão nhân trong nhẫn lần trước lại dùng linh hồn lực dò xét ngươi nhưng cảm nhận được linh hồn lực bên ngoài cơ thể ngươi, sợ bị phát hiện nên lui trở về.” Tiếng Long Quỳ áo lam nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiêu Sắt.
Ngay sau đó, tiếng Hồng Quỳ cũng vang lên, “Ca ca, còn có tên Đấu Hoàng giấu trong chỗ tối vẫn luôn giám thị ngươi, muốn ta đi giết bọn họ hay không?”
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nói: “Tạm thời không cần, Tiêu Huân Nhi giống như Hồn tộc ta từng nói, đều thuộc viễn cổ đại tộc, tên Đấu Hoàng kia phụ trách bảo hộ Tiêu Huân Nhi, chỉ cần các ngươi không bị hắn phát hiện là được. Nàng rất để ý Tiêu Viêm, nếu chúng ta động thủ với Đấu Hoàng hoặc là Tiêu Viêm, không chừng nữ nhân điên kia sẽ làm ra chuyện lớn, hơn nữa tương lai còn cần Tiêu Viêm cùng lão nhân kia hấp dẫn sự chú ý của Hồn tộc, chúng ta an tâm phát triển là được.”
......
Hậu viên Tiêu gia.
Huân Nhi ngồi trong đình hóng gió, đang nhẹ nhàng nhấp nước trà, bỗng nhiên có một đám khí đen xuất hiện, sau đó hóa thành hình người, quỳ một gối trước mặt Huân Nhi.
“Lăng lão, xảy ra chuyện gì sao?” Huân Nhi bưng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi.
“Tiểu thư, Tiêu Sắt đã trở lại.” Lăng Ảnh có chút chần chờ nói.
“Răng rắc..” Ly ngọc trong tay Tiêu Huân Nhi rơi xuống đất vỡ nát, khoé mắt Huân Nhi lặng yên ngấn nước.