Chương 86: Gặp lại Tiêu Ngọc
----
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Lăng Ảnh nhíu nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Huân Nhi khóc, phải biết rằng cho dù là Kim đế phần thiên viêm phát tác Huân Nhi cũng chưa từng khóc.
“Không có gì, chỉ là không cẩn thận làm vỡ cái ly mà thôi.” Huân Nhi lắc lắc đầu, thất thần nói.
“Tiểu thư, hình như ngài khóc.” Lăng Ảnh có chút chần chờ nhắc nhở.
“Ta khóc?” Huân Nhi nghe vậy, dụi mắt, nhìn thấy nước trên tay thì cúi đầu yên lặng, rơi lệ khi nghe đến tên Tiêu Sắt này sao?
Hít sâu một hơi, Huân Nhi có chút nghẹn ngào nói: “Không có gì, chỉ là gió thổi vào mắt thôi.”
“Tiểu thư, hẳn là Tiêu Sắt thiếu gia muốn đi gặp Tiêu Ngọc cô nương, sắp đi ngang qua, ngài.. Muốn gặp hắn hay không?”
Nhìn thấy Huân Nhi rơi lệ vì nghe tên Tiêu Sắt, lần đầu tiên Lăng Ảnh không gọi Tiêu Sắt là ‘ tiểu tử kia ’ hay ‘ Tiêu Sắt ’ mà đổi thành Tiêu Sắt thiếu gia.
Phản ứng của Huân Nhi rõ ràng là phản ứng của người nghe được tên người mình nhớ nhung trở về.
Nghe vậy, Huân Nhi nao nao đứng dậy muốn đi ra ngoài viện nhưng nhanh chóng ngồi xuống.
Đi gặp thì như thế nào?
Tiêu Sắt không thích nàng, nàng đã nhận ra từ buổi hội nghị gia tộc trước đó.
Hơn nữa người trong lòng nàng hẳn phải là Tiêu Viêm, vì sao đang êm đẹp lại muốn đi gặp nam hài tử khác?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì một bài hát thiếu nhi khó hiểu?
Chỉ bởi vì nghe đến tên Tiêu Sắt mà không tự chủ trào nước mắt?
“Tiểu thư, ngài....” Nhìn sắc mặt Huân Nhi trở nên trắng bệch, bộ dạng tràn đầy tâm sự, Lăng Ảnh không nhịn được lên tiếng.
“Không có gì, Lăng lão đi xuống đi, để ta lẳng lặng một lúc...” Huân Nhi đứng dậy đi đến lan can đình hóng gió, đưa lưng về phía Lăng Ảnh, nhẹ nhàng nói.
Lăng Ảnh cúi người hành lễ, vung tay thu dọn mảnh vỡ trên đất, sau đó chậm rãi biến mất.
Đợi Lăng Ảnh đi rồi, Huân Nhi ngẩng đầu nhìn chân trời, chậm rãi nói: “Từ năm bốn tuổi đến sáu tuổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ký ức của ta lại trở nên mơ hồ không rõ....”
...........
Thời điểm Tiêu Sắt đi ngang qua viện của Huân Nhi, nghe Long Quỳ nhắc nhở hắn nàng lại thấy Lăng Ảnh, Tiêu Sắt cố nén xúc động muốn kêu Mỹ Đỗ Toa ra tay đánh đối phương một trận, bước nhanh đến chỗ Tiêu Ngọc ở.
Đẩy cửa viện ra, Tiêu Sắt đi đến trước phòng Tiêu Ngọc, nhẹ nhàng gõ gõ, kết quả lại nghe tiếng Tiêu Ngọc tức giận mắng: “Tiêu Trữ, ngươi mà dám gõ cái nữa, lão nương sẽ thiến ngươi.”
“Ách...” Tiêu Sắt đen mặt, khoé miệng co rút.
“Ca ca, đây là thanh mai trúc mã Tiêu Ngọc ngươi đã nói với Long Quỳ sao? Thật là một cô nương có cá tính nha!” Tiếng Long Quỳ cười khẽ thanh vang lên, có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Sắt đáp lại: “Long Quỳ, ngươi học hư, cẩn thận ca ca đánh đòn ngươi.”
“Ô....” Nghe Tiêu Sắt nói, Long Quỳ tức khắc đỏ mặt, yên lặng không nói...
“Tiêu Ngọc, là ta.” Tiêu Sắt gõ cửa phòng lần thứ hai.
Nói xong, trong lòng đếm ngược: Năm, bốn, ba....
Con số không ngừng giảm dần, trong phòng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, có tiếng kẽo kẹt, cửa phòng nhanh chóng mở ra, một làn gió thơm thổi tới cùng một bóng hình xinh đẹp nhào vào lòng Tiêu Sắt.
“Ngươi là tiểu hỗn đản, tiểu sắc lang, nhỏ như vậy sao lại một mình chạy ra ngoài, nếu ngươi chết thì ta làm sao bây giờ.... Ô ô ô ô....” Hai tay Tiêu Ngọc ôm chặt cổ Tiêu Sắt, chân dài gợi cảm quấn hông Tiêu Sắt, đu lên người hắn, nức nở nói.
“Ách...” Thật nặng nha.
Cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi thơm cơ thể thiếu nữ, hai má Tiêu Sắt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Ngọc à... Vào phòng rồi nói, nếu có người nhìn thấy cảnh nay thì không tốt.”
“Ta mặc kệ, nếu tiểu sắc lang ngươi còn lặng yên biến mất, lão nương không để yên cho ngươi.” Nói xong, Tiêu Ngọc ôm càng chặt.
“Được được!” Tiêu Sắt cười, lắc lắc đầu, ôm eo Tiêu Ngọc cất bước đi vào phòng, nhìn thấy bàn ghế đã bị Tiêu Ngọc đá ngã trái ngã phải, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm nàng đến giường.
“Chẳng lẽ hắn muốn.....” Thấy Tiêu Sắt ôm mình đi tới mép giường, Tiêu Ngọc đột nhiên có chút thẹn thùng. mặt đẹp đỏ bừng. Khi Tiêu Sắt thả nàng xuống giường, nàng vội vàng buông tay, nhanh chóng chui vào trong chăn cuộn lại, xấu hổ quát to,“Tiểu sắc lang không học gì tốt! Rõ ràng đã nói phải chờ mấy năm nữa.”
“Trời đất!” Tiêu Sắt trợn trắng mắt, dù thèm muốn thân thể đối phương cũng sẽ không làm trước mặt Long Quỳ và Mỹ Đỗ Toa, hắn chợt giải thích: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, bàn ghế đều bị ngươi đá bay rồi, cũng không thể để ngươi trên mặt đất đúng không!”
“.......”
Tiêu Ngọc muốn chui vào đất!!!
Một khúc nhạc đệm qua đi, Tiêu Ngọc không còn phiền muộn vì lo lắng cho Tiêu Sắt nữa, giờ khắc này hai người như trở về lúc còn nhỏ xíu, tình cảm thuần túy và tốt đẹp.
“Tiểu sắc lang, không nghĩ tới mới qua một năm mà ngươi đã cao thêm nhiều như vậy, đã vượt qua ta. Thành thật nói ta nghe, một năm nay ngươi đã làm gì.” Tiêu Ngọc giống như thường lui tới phòng Tiêu Sắt, không hề cố kỵ mà nằm dài trên giường, bàn tay gối đầu.
Tiêu Sắt cười lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Cũng không có gì, chỉ là đi đến Ma Thú sơn mạch, sau đó lại chạy tới sa mạc Tháp Qua Nhĩ, cuối cùng đi bộ một vòng trở về đây.”
Nghe hắn nói xong, Tiêu Ngọc đen mặt, nhanh chóng giơ tay nhéo hông Tiêu Sắt, tức giận nói: “Đừng đùa.. Ta muốn nghe lời nói thật.”
“Vậy được rồi, thật ra ta gặp một vị cao nhân, hắn thấy ta là kỳ tài luyện võ trời sinh, cộng thêm có được thiên phú Luyện dược sư nên thu ta làm đồ đệ, một năm nay đều đi theo hắn tu luyện.” Tiêu Sắt thuận miệng lừa dối.
Hai mắt Tiêu Ngọc sáng ngời, kích động nói: “Nói như vậy ngươi đã là một vị Luyện dược sư?”
“Ừ, xem như vậy đi.” Da mặt co rút, Tiêu Sắt không khỏi cảm thán lời nói dối càng dễ khiến người ta tin hơn lời nói thật. Sau đó móc ra một cái hộp ngọc cùng với một quyển trục rồi nói: “Ta thấy ngươi sắp đột phá đến đấu khí cửu đoạn rồi, đây là Tụ khí tán ta cầu lão sư luyện chế cho ngươi, cũng giúp ngươi kiếm một bộ công pháp, sau khi ngươi đột phá đến Đấu Giả thì xem xem thuộc tính có thích hợp hay không, không thích hợp thì tìm ta, ta nghĩ cách giúp ngươi đổi quyển khác.”
Tụ khí tán là Tiêu Sắt khi thử luyện chế đan dược tứ phẩm trên đường về, có Thanh liên địa tâm hỏa trợ giúp, tuy thất bại rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Công pháp thì mua ở nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, một trong ba vật phẩm áp trục, Tiêu Sắt thấy là công pháp Huyền giai cao cấp, phù hợp với thuộc tính đấu khí của Tiêu Ngọc trong nguyên tác nên mua cho nàng.