Chương 88: Hải Ba Đông so kè
----
Con đường hẹp dài bị sương mù dày đặc che đậy, hai bóng người nhanh chóng đan xen, mỗi một lần chạm vào nhau đều có tiếng kim loại giao nhau cùng tia lửa bắn ra.
Mới đầu Lăng Ảnh hoàn toàn mang tâm thái đùa vui, muốn thử xem Tiêu Sắt có mấy cân mấy lượng. Nhưng hắn dần phát hiện, dù tốc độ hay lực lượng chính mình đều vượt xa Tiêu Sắt nhưng đối phương nhờ cảm giác vượt quá tưởng tượng cùng với kiếm thuật tinh diệu có thể hóa giải công kích của hắn.
“Tiểu tử này có chút môn đạo, xem ra phải nghiêm túc một chút.” Lăng Ảnh thu hồi đao, bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Sắt, lạnh nhạt nói: “Tiểu tử, linh hồn lực của ngươi rất xuất chúng, nhưng còn chưa đạt tới mức có thể khoá chặt thân thể ta, hình như ngươi...có thể thấy ta.”
“Chẳng lẽ sát thủ bây giờ đều nói nhảm nhiều như vậy sao?” Tiêu Sắt lắc lắc ma kiếm trong tay, lấy ra một viên Tử hỏa đan cho vào trong miệng, chậm rãi nói.
Đúng là với cấp độ linh hồn lực của Luyện dược sư tứ phẩm thì không cách nào xác định đươc hành tung của Lăng Ảnh nhưng hắn có công năng thấu thị, có thể nhìn thấu tất cả mọi vật trong tầm mắt, bao gồm Lăng Ảnh và sương đen.
“Cũng được thôi, ta sẽ cho ngươi kiến thức cái gì gọi là công kích không cách nào tránh né.” Đối với lời chất vấn của Tiêu Sắt, Lăng Ảnh không để ý, hơi cúi người, đôi tay nắm lấy hai thanh đao dài bên hông, khóe miệng cong lên, lẩm bẩm: “Cũng không nên đã chết nha.”
Khi nói chuyện, trước ánh mắt chăm chú của Tiêu Sắt, hắn phân ra hàng trăm phân thân, có thể nói là phân thân cũng có thể nói là thực thể, bởi vì đều là tàn ảnh do Lăng Ảnh di chuyển với tốc độ cao tạo ra.
Nhìn một đám Lăng Ảnh tấn công, khoé miệng Tiêu Sắt cong lên, thu ma kiếm vào trong cơ thể, nhanh chóng bắt mấy thủ ấn kỳ dị.
“Hỏa độn, Hào hoả diệt lại.”
Tiêu Sắt hét to, một ngọn lửa màu tím phụt ra từ miệng Tiêu Sắt, nhanh chóng bao trùm con hẻm này.
Đây là tử hoả tạo ra nhờ dùng Tử hỏa đan, được Hào hoả diệt lại tăng phúc, uy lực không gia tăng nhưng phạm vi bao phủ lại đạt tới mức khủng bố.
“Này này.. Đây là thứ quỷ gì, có ai chơi lửa như vậy sao?” Nhìn biển lửa tràn tới, da mặt Lăng Ảnh co rút, tạo ra một tấm chắn trước người.
Ngay sau đó, biển lửa liền cắn nuổt hắn.
.... Trên tầng đỉnh nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
Nhã Phi rót một ly trà cho Hải Ba Đông, mỉm cười nói: “Hải lão, tộc trưởng Đằng Sơn hồi âm nói đã giúp ngài giữ lại bốn loại dược liệu cũng toàn lực sưu tầm những dược liệu khác, khi có tin tức sẽ không tiếc giá nào mà bắt lấy.”
“Ừ, vất vả.” Hải Ba Đông nâng ly trà lên, thản nhiên nói.
“Ngài nói gì đó, ngài là Thái thượng trưởng lão của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ta, đây là chuyện Nhã Phi nên làm.” Nhã Phi buông ấm trà, cười nói.
Từ lúc Tiêu Sắt gọi Hải Ba Đông là Hải lão nhân, Nhã Phi liền để ý, sau khi Hải Ba Đông viết thư xong, nàng cũng viết một phong cùng gửi đi, mới từ lá thư hồi âm biết được lão tiên sinh trước mắt là Băng hoàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đã biến mất nhiều năm.
“Ha ha, trách không được tên kia nói ngươi rất có thiên phú làm thương nhân, riêng bản lĩnh biết nhìn người đã cực kỳ đáng quý, cũng đúng là thứ mà gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cần nhất. Mấy ngày nay ta quan sát thấy nhà đấu giá phân bộ này được ngươi xử lý gọn gàng ngăn nắp. Chờ tên kia xong việc ngươi liền cùng ta về tổng bộ nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đi, ở địa phương nhỏ này chung quy vẫn là nhân tài không được trọng dụng.” Hải Ba Đông cười một tiếng, chậm rãi nói.
“Đa tạ Hải lão.” Nhã Phi cười khổ, lần này trong lúc lơ đãng liền nhận sự trợ giúp của tiểu gia hỏa kia.
Sắc mặt Hải Ba Đông đột nhiên biến đổi, buông ly trà, “Hơi thở ngọn lửa này, xem ra tiểu gia hỏa kia gặp phiền toái....” Nói xong, Hải Ba Đông thả người phá tan cửa sổ, mở cánh đấu khí nhanh chóng bay về hướng có hơi thở ngọn lửa.
Trong hẻm nhỏ, Tiêu Sắt nhìn Lăng Ảnh lông tóc không tổn hao gì, không khỏi cười khổ, uy lực của tử hoả vẫn quá nhỏ, dù có Hào hoả diệt lại cũng chỉ là tăng phúc phạm vi, đối phó một ít tạp nham còn được, đối mặt với cường giả thật sự thì không lên được mặt bàn, ngay cả phòng ngự cũng không phá được.
“Tiểu tử, ngọn lửa không tồi, đáng tiếc vẫn hơi kém chút, ngươi còn có chiêu số mạnh hơn hay không?” Nhìn Tiêu Sắt đối diện vẫn ung dung bình thản, trong mắt Lăng Ảnh có chút tán thưởng, mức độ ưu tú của Tiêu Sắt đã nằm ngoài dự đoán của hắn. Dù năng lực chiến đấu hay linh hồn lực, thậm chí kỹ xảo khống hỏa...
Tiêu Sắt gật gật đầu, nói: “Tất nhiên là có rồi, nhưng dù ta dùng đến thì cũng không phải là đối thủ của cường giả Đấu Hoàng như ngươi, hơn nữa viện binh của ta đã tới.”
Mới vừa nói xong, bóng dáng quen thuộc của Hải Ba Đông từ trên không hạ xuống vị trí giữa Tiêu Sắt cùng Lăng Ảnh, mặt đất bị đạp nứt như mạng nhện.
“Hải lão, trận so kè này giao cho ngươi.” Tiêu Sắt cười, vẫy tay với Hải Ba Đông, nhanh chóng nhảy lùi đến đến nóc nhà phía sau.
“Chậc... Tiểu tử này nói thật khó hiểu.” Nhìn bộ dáng tiện tiện của Tiêu Sắt, Hải Ba Đông nhăn mặt, ngưng tụ một cây băng kích thô dài, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Ảnh, lạnh nhạt nói: “Tuy không biết ngươi có ân oán gì với tiểu hỗn đản này, nhưng nếu khiến hắn chết ở chỗ này, ta sẽ rất bực bội.”
Vừa nói xong, Hải Ba Đông liền vọt tới.
Lăng Ảnh cũng chẳng bận tâm, rút loan đao bên hông, thân hình hóa thành bóng mờ tấn công.
Hai bên va chạm, chỉ mới ba chiêu liền suy đoán được thực lực của đối phương.
“Dĩ nhiên là Đấu Hoàng.”
Hai người đồng thời ngừng lại, không có lựa chọn tùy tiện động thủ.
“Hôm nay dừng ở đây, tiểu tử, xem như ngươi gặp may.” Liếc nhìn Tiêu Sắt một cái, Lăng Ảnh thu đao, xoay người thong dong rời đi.
Trong khoảnh khắc Lăng Ảnh rời đi thì sương đen bao phủ hẻm nhỏ cũng lặng yên tan biến.
“Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại trêu chọc nhân vật thế này, sẽ không phải giống như ta, từng bị ngươi uy hiếp, giờ tiến đến trả thù chứ?” Hải Ba Đông trợn mắt nhìn Tiêu Sắt, muốn cạn lời.
“Hắc hắc, ta không đắc tội hắn, chỉ là sớm phát hiện có một vị Đấu Hoàng thường xuyên giám thị ta, lần này kêu lão nhân gia ngài đi cùng là để phòng ngừa sự cố, thật không nghĩ tới mới hai ba chiêu mà ngài đã doạ hắn bỏ chạy.” Tiêu Sắt cười hắc hắc vuốt mông ngựa.
“Thôi bớt đi, tu vi của người nọ cao hơn ta, thật sự chiến đấu thì khó đảm bảo ta sẽ không thiệt thòi.” Nghe vậy, da mặt Hải Ba Đông co rút, hắn có chút đã hối hận vì đã lên thuyền giặc của Tiêu Sắt.