Chương 95: Thánh thành Gia Mã
Không cách nào biết được mình đã trải qua chuyện gì, Tiêu Sắt bắt đầu kiểm tra tình huống thân thể.
Đột nhiên phát hiện ‘ Biệt thiên thần ’ giống như đã bị dùng qua.
Sau đó lại cẩn thận kiểm kê tiên thảo trong kho hàng hệ thống, có rất nhiều, chỉ thiếu Tương tư đoạn trường hồng, Liệt hỏa hạnh kiều sơ, Bát giác huyền băng thảo, Kỳ nhung thông thiên cúc.
Trừ cái này ra, trong kho hàng còn thiếu ba viên Tụ khí tán cùng với mấy quyển công pháp cùng đấu kỹ Huyền giai kiếm được sau khi đột phá Đại Đấu Sư trong Ma Thú sơn mạch.
“Ai, chắc là mình ở Đấu La đại lục đắp nặn ra một thiên tài hồn sư nữ tính cực kỳ khủng bố đi.” Than nhẹ một tiếng, Tiêu Sắt nở nụ cười khổ, sau đó chậm rãi nhắm mắt, tiến vào giấc ngủ.
Mấy canh giờ sau, Tiêu Sắt dần dần quen thuộc linh hồn lực vừa tăng cấp, ma thú phi hành cũng đến Đế đô —— Thánh thành Gia Mã.
“Tiêu Sắt, ngươi thật sự không đi cùng chúng ta đến khách điếm Tổng bộ Hiệp hội Luyện dược sư sắp xếp sao?” Đám đông ồ ạt rời khỏi ma thú phi hành, ánh mắt Áo Thác nhìn Tiêu Sắt có chút phức tạp, lên tiếng dò hỏi.
“Đúng vậy Tiêu Sắt, nơi đó chính là chỗ tập trung của Luyện dược sư khắp đế quốc Gia Mã, giao lưu một chút sẽ giúp ngươi bớt chút đường vòng trên con đường luyện dược.” Phật Khắc Lan cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiêu Sắt, nói tiếp.
Chỉ mới qua bảy ngày mà bọn họ lại cảm giác Tiêu Sắt càng thêm sâu không lường được.
“Đa tạ ý tốt của hai vị, ta có vài bằng hữu ở tổng bộ nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, đã sắp xếp chỗ ở, còn chuyện báo danh Đại hội Luyện dược sư thì làm phiền rồi.” Tiêu Sắt uyển chuyển đáp lại.
“Không thành vấn đề, bao trên người chúng ta, nhưng Tiêu Sắt ngươi tính dùng tên gì để dự thi?” Áo Thác vỗ vỗ ngực đảm bảo, hỏi tiếp.
“Được...” Trầm ngâm một lát, Tiêu Sắt ngại ngùng nói: Vậy kêu Tiểu Hoả Hoả đi.” Hắn đã từng dùng tên này trước mặt Vân Vận, nếu lại dùng tên khác, khi Vân Vận nhìn thấy dị hỏa sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ. Dù sao dáng người, diện mạo, tu vi đều có thể che giấu nhưng không che giấu được dị hỏa.
“Tiểu Hoả Hoả...” Áo Thác lẩm bẩm vài tiếng rồi gật đầu, “Ta đã biết. Vậy ba ngày sau gặp ở Hiệp hội Luyện dược sư, đến lúc đó bên trong sẽ cử hành một trận thi đấu thử, dùng để khảo nghiệm những danh ngạch mà hội trưởng các phân bộ đề cử, nhưng ta nghĩ chuyện này đối với ngươi mà nói hẳn là rất đơn giản.”
Tiêu Sắt mỉm cười không nói, gật đầu với Áo Thác và Phật Khắc Lan, sau đó xoay người đi về phía tổng bộ nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, lần trước Nhã Phi đã cho hắn một tấm bản đồ bố cục Thánh thành Gia Mã, trừ cơ mật quân sự thì các mặt khác đều được miêu tả rõ ràng, cho nên hắn cũng không lo lắng đi lòng vòng.
“Tiêu Sắt, có rảnh nhớ tới tìm chúng ta chơi.” Lâm Phỉ la to.
Tiêu Sắt vẫn không quay đầu lại, vẫy tay xem như đáp lại.
Đi bộ trong đám đông trên đường, ánh mắt đảo qua các kiến trúc trong Đế đô, không nhịn được mà tán thưởng một tiếng. Quy mô khổng lồ thế này, dù kiếp trước hay hiện tại đều là thành thị to lớn nhất mà hắn từng thấy, không đâu sánh bằng.
“Một tiểu quốc nhỏ ở biên thuỳ đại lục Đấu Khí mà Đế đô đã khí phách như thế, không biết Trung châu sẽ đồ sộ đến mức nào.” Tiêu Sắt không nhịn được cảm thán.
Không lưu luyến Đế đô phồn hoa, Tiêu Sắt bước nhanh, việc cấp bách hiện tại là đi dàn xếp, sau đó luyện hóa Bồi nguyên tiên thảo.
Mấy năm nay hắn cắn không ít đan dược, trong cơ thể tàn lưu một cổ dược lực cường đại, nếu hoàn toàn luyện hóa thì thực lực sẽ nâng cao một bước.
Đi đến khu vực phồn hoa nhất Thánh thành Gia Mã, Tiêu Sắt dừng bước trước một kiến trúc khổng lồ có tiêu chí đặc thù.
“Đây là tổng bộ nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ sao? Quả nhiên nhà đấu giá thành Ô Thản không có khả năng so sánh.”
Nhìn kiến trúc khổng lồ giống như một lốc xoáy dưới biển, không ngừng cuốn lấy hút lấy đám người đi vào, Tiêu Sắt kinh ngạc lắc lắc đầu, ở cửa lớn có hộ vệ võ trang đầy đủ, ánh mắt sắc bén.
Có tên trộm tay chân không quá sạch sẽ mưu toan sờ vào nạp giới của Tiêu Sắt, Tiêu Sắt liền công kích linh hồn đối phương, tên trộm trúng chiêu, mũi miệng đổ máu, biến thành ngu ngốc, hiện giờ linh hồn của Tiêu Sắt đã chính thức bước vào hàng ngũ Luyện dược sư ngũ phẩm, đối phó với một ít tên trộm có tu vi Đấu Giả rất đơn giản.
Tiến vào nhà đấu giá, âm thanh ầm ĩ náo nhiệt bên ngoài liền biến mất, một đại sảnh như Thủy Tinh Cung ánh vào mắt.
Trong đại sảnh có vô số quầy thủy tinh bày vô số kỳ trân dị bảo. Bước chậm trong đại sảnh, Tiêu Sắt có cảm giác như trong bảo tàng kiếp trước.
Ánh mắt mang theo sự tò mò đảo qua đại sảnh, một góc hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Sắt, chỉ thấy đám người đang yên tĩnh ở đó bỗng rối loạn.
Đó là hành lang chỗ cao tầng nhà đấu giá ra vào, có một nữ tử dáng người quyến rũ, mỹ lệ đi ra.
Nữ tử này mặc một váy gấm màu đỏ tươi bao trọn toàn bộ thân thể. Tuy rằng hơi bảo thủ nhưng vẫn không thể che lấp được đường cong mỹ diệu, đặc biệt là cặp đùi đẹp bên dưới, càng có sức hấp dẫn vô tận.
Có lẽ, đôi khi không nhìn thấy mới là tốt nhất.
“Là nàng...” Tiêu Sắt có chút kinh ngạc, bỗng nở nụ cười, xem ra bởi vì mình mà Nhã Phi đã gặp Hải Ba Đông sớm hơn, bằng các thủ đoạn thương nghiệp không tầm thường nên trong khoảng thời gian ngắn đã được Hải Ba Đông ưu ái, trở về Đế đô sớm hơn trong nguyên tác.
Nhã Phi nhẹ nhàng nện bước đi đến đại sảnh, trên mặt treo nụ cười nhạt, quyến rũ, thân thể lồi lõm, lả lướt giống như quả đào chín làm người ta muốn cắn một cái, thời thời khắc khắc tác động vào lòng nam tính ở đây.
Ưu nhã thong dong ứng phó những khách nhân có ý đồ đến gần, Nhã Phi chậm rãi ra khỏi đám người, đôi mắt đẹp đẽ tùy ý nhìn quanh đại sảnh, tất cả khách nhân tiếp xúc với đôi mắt này đều hung hăng nuốt nước miếng, trong mắt toát lên sự thèm thuồng nhưng e dè thân phận của nàng nên không dám lỗ mãng.
Đang muốn thu hồi tầm mắt thì đồng tử của nàng đột nhiên co lại, bước chân cũng chợt ngừng. Nàng ngây ngẩn nhìn thiếu niên bên ngoài đám người đang mỉm cười với mình, trong mắt loé lên sự vui mừng cùng bất ngờ.
“Đã lâu không gặp.” Tiêu Sắt mỉm cười, chậm rãi nói.
“Ừ, đã lâu không gặp.” Trước ánh mắt ghen tị của đám nam nhân trong đại sảnh, Nhã Phi dời gót chậm rãi đi về phía thiếu niên tuấn tú này....