Chương 96: Trang bức không thành...
----
“Tiêu Sắt đệ đệ, thật sự không biết rốt cuộc mấy năm nay ngươi ăn cái gì, nhớ trước đây lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi còn không cao đến vai tỷ tỷ đây, hiện giờ cao hơn tỷ tỷ nhiều.” Đi bộ trên hành lang lầu hai nhà đấu giá, Nhã Phi dịu dàng nhìn Tiêu Sắt, cười nói.
“Ha ha, không phải Nhã Phi tỷ cũng càng ngày càng động lòng người sao? Còn chưa có chúc mừng ngươi đâu, vừa rồi nghe mấy tên hộ vệ nói ngươi đã lên làm trưởng lão giám sát của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ rồi, chúc mừng chúc mừng.” Ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến, Tiêu Sắt cười khẽ trêu chọc.
Hai năm trước ở thành Ô Thản lừa dối Nhã Phi ‘ nếu muốn không bị gia tộc khống chế, cũng chỉ có thể khống chế gia tộc ’ , nhớ lại bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của đối phương lúc đó, Tiêu Sắt không khỏi nhoẻn miệng cười, xem ra lời nói đùa lúc trước có thể thành hiện thực.
Nghe vậy, Nhã Phi nao nao, nghiêng người lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn ngươi, Tiêu Sắt.”
“Đang êm đẹp cảm ơn ta làm gì. Đây là thành quả do ngươi nỗ lực mà ra.” Tiêu Sắt nhún vai, thản nhiên nói.
Ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đã nảy nở của thiếu niên, Nhã Phi cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Không thừa nhận cũng không sao, có lẽ đối với ngươi mà nói rất bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại cứu ta khỏi vận mệnh trở thành công cụ liên hôn của gia tộc.”
Tiêu Sắt cười mà không nói, đúng là hắn từng nói với Hải Ba Đông ở thành Ô Thản có kỳ tài thương nghiệp của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, cũng không chỉ rõ là ai, Nhã Phi có thể lọt vào mắt Hải Ba Đông, tuy rằng không tránh khỏi liên quan đến chuyện Hải Ba Đông coi trọng Tiêu Sắt, nhưng còn phụ thuộc nhiều vào năng lực của nàng. Nếu là Nhã Phi không có thực học, dù Hải Ba Đông coi trọng thì nhiều lắm chỉ khiến địa vị của nàng trong gia tộc đề một cao chút, xem như là linh vật để giao hảo Tiêu Sắt hắn, sẽ không cho thực quyền.
Giờ này khắc này, hai người cứ lẳng lặng đứng ở hành lang không người, nhìn chăm chú vào đối phương, bầu không khí trở nên ái muội..
Có lẽ là vận mệnh sắp đặt, cốt truyện cho phép, cả hai vừa đến chỗ rẽ hành lang bỗng có một giọng nói vang lên, đánh vỡ sự yên lặng, “Nhã Phi, nơi này là khu vực chỉ có cao tầng gia tộc mới có thể tiến vào, ngươi thân là trưởng lão giám sát, chẳng lẽ biết pháp mà vẫn muốn phạm sao?”
Có vài bóng người đi tới, dẫn đầu chính là một thanh niên mặc hoa phục có sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm lồng chim, bộ dạng ăn chơi trác táng. Sắc mặt của hắn để người sáng suốt đều có thể nhìn ra là túng dục quá độ.
Ánh mắt thanh niên không hề che giấu sự thèm thuồng, nhìn Nhã Phi từ trên xuống dưới, cơ thể lồi lõm, quyến rũ khiến hắn hít thở dồn dập.
Nhận thấy được ánh mắt ghê tởm của thanh niên, Nhã Phi nhíu mày, mắt đẹp tràn ngập sự chán ghét, lạnh lùng nói: “Lôi Lặc, ngươi biết ta là trưởng lão giám sát mà dám nói chuyện như vậy với ta, chẳng lẽ ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng sao?”
“Hừ, bớt lấy chức trưởng lão tới áp ta, ngươi chỉ là trúng vận cứt chó, mơ màng hồ đồ leo lên vị trí trưởng lão, không chừng ngày nào đó liền rớt xuống. Hơn nữa, điều ta nói chính là sự thật, dù nháo đến chỗ đại trưởng lão thì ta cũng chiếm lý.” Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Nhã Phi, sắc mặt Lôi Lặc trở nên âm trầm, lạnh lùng nói.
“Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm, chỉ cần ta còn là trưởng lão giám sát thì gia gia cả ngươi cũng không thể can thiệp chuyện của ta. Cút ngay cho ta...” Nhã Phi bị Lôi Lặc làm tức giận, dựa vào gia gia là cường giả Đấu Linh kiêm trưởng lão gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mà không đem để nàng vào mắt cũng liền thôi, Tiêu Sắt là người Thái thượng trưởng lão Hải Ba Đông coi trọng, ngay cả tộc trưởng Đằng Sơn nhìn thấy đều phải nhượng lễ vài phần, vậy mà tên ghê tởm này dám nhảy ra làm trò.
Đối với hành vi của Lôi Lặc, trong lòng Nhã Phi chỉ có hai cái từ: Buồn cười, vô tri.
“Ngươi....” Bị chế nhạo trước mặt đám thủ hạ, thanh niên tức giận, ánh mắt dời sang Tiêu Sắt bên cạnh Nhã Phi, mượn cơ hội châm chọc: “Được lắm, Nhã Phi, hôm nay xem như bổn thiếu gia hoàn toàn nhận thức ngươi, ngày thường làm bộ trinh tiết liệt nữ, kết quả lại thích tiểu thí hài chưa đủ lông đủ cánh, nếu ngươi thiếu nam nhân, bổn thiếu gia hoàn toàn có thể thỏa mãn ngươi!”
Nghe thanh niên gọi mình là tiểu thí hài, Tiêu Sắt bất đắc dĩ nhún vai, nhìn Nhã Phi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu tử này nói năng với ngươi lỗ mãng như thế này, Hải lão nhân không biết sao?”
Nhã Phi cười khổ lắc lắc đầu, thở dài nói: “Các trưởng bối, ngoại trừ gia gia của hắn hay bênh vực người mình thì cơ bản có rất ít người can thiệp tranh đấu giữa tiểu bối, huống hồ không thể chuyện gì cũng làm phiền Hải lão. Tạm thời, có thể nhịn thì nhịn đi.”
“Xin lỗi, ta không thể nhịn...” Tiêu Sắt nhún vai, ánh mắt dời đến thanh niên có sắc mặt tái nhợt, thân thể hóa thành tia sáng, nháy mắt biến mất tại chỗ.
“Cẩn thận, hắn là Đấu...”
Thấy Tiêu Sắt hành động, Nhã Phi theo bản năng nhắc nhở, nhưng còn không đợi nàng nói hết lời thì Tiêu Sắt đã xuất hiện phía sau thanh niên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Nhã Phi cùng mấy tên hộ vệ, Tiêu Sắt giơ chân phải lên, mũi chân được một dụng cụ kim loại bao lấy, nhắm ngay mông Lôi Lặc mà đá.
Ngay sau đó, trường bào của Lôi Lặc dúm lại, chỗ xương chậu truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết:
“A....”
Dưới lực chân mạnh mẽ của Tiêu Sắt, toàn bộ cơ thể Lôi Lặc hung hăng đâm vào trần hành lang, tạo ra một lỗ thủng to.
Từ ngực trở lên cắm trên trần, hai tay che mông, bộ dạng trông cực kỳ buồn cười.
Tiêu Sắt phủi phủi tay đi đến cạnh Nhã Phi, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Tới lúc này, Nhã Phi cùng mấy tên hộ vệ mới phản ứng kịp.
Nhìn bộ dạng thê thảm của thiếu gia nhà mình, sắc mặt mấy tên hộ vệ biến đổi, sau đó nổi giận đùng đùng vây quanh Tiêu Sắt, nhưng khi thấy ảnh mắt tức giận của Nhã Phi thì lùi bước.
Trước ánh mắt chăm chú của Tiêu Sắt cùng Nhã Phi, mấy tên hộ vệ cẩn thận đưa Lôi Lặc từ trên trần xuống, khiêng hắn chật vật rời đi.