Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 97: Trận chiến với Đấu Linh

Chương 97: Trận chiến với Đấu Linh


----
“Ta đã phái người đi thông báo cho Hải lão rồi, lát nữa hắn sẽ tới đây. Đây là quỳnh tương ủ từ Chu quả ngàn năm hái ở Ma Thú sơn mạch, nếm thử xem.” Chờ trong phòng khách, Nhã Phi lấy một bộ dụng cụ uống rượu, cầm bầu rượu vàng ròng, cười rót cho Tiêu Sắt một chén.
“Ca ca, không nên uống rượu, ngươi sẽ say.” Đang lúc Tiêu Sắt muốn uống thì trong đầu chợt vang tiếng Long Quỳ.
Tiêu Sắt cười lắc lắc đầu, xem ra lần trước uống ‘ rượu Khẩu Nhai ’ đã khiến Long Quỳ hiểu lầm, hắn giải thích: “Rượu lần trước có chút đặc biệt, rượu bình thường ta sẽ không say.”
“Không được.” Long Quỳ rất kiên quyết, chuyện khác đều có thể nghe ca ca, chỉ có duy nhất chuyện gây hại cho hắn là không được.
“Vậy được rồi!” Tiêu Sắt bất đắc dĩ bưng chén rượu lên nhưng lại không thể uống, vì không muốn Nhã Phi khó hiểu nên lập tức nói sang chuyện khác: “Lôi Lặc chỉ là một Đấu Giả nho nhỏ, dù gia gia hắn là trưởng lão gia tộc các ngươi thì ngươi cũng không nên nhẫn nhịn như thế mới đúng, vì sao không kêu hộ vệ giáo huấn hắn.”
“Ai, đây cũng là chuyện không có biện pháp, luận chức vị, gia gia hắn còn ở trên ta, ta lại không phải đối thủ của Lôi Lặc, các hộ vệ sợ hãi nên nhiều lắm chỉ là bảo hộ an toàn cho ta, không dám ra tay giáo huấn.” Nghe Tiêu Sắt nói, Nhã Phi bất đắc dĩ than thở, tâm hồn đầy đặn trong áo gấm hơi phập phồng.
“Chúng ta đây thật sự là đồng bệnh tương liên nha.” Tiêu Sắt tùy ý cười nói.
“Ừ.” Nghe vậy, Nhã Phi không tỏ ý kiến, so với chuyện nàng phải nhẫn nhịn ở gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì thân thế của Tiêu Sắt bi thảm hơn rất nhiều. Phụ mẫu đều qua đời từ lúc nhỏ, bị gia tộc ngăn cửa, nếu không có vị quản gia tận tâm kia, chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Khẽ vuốt tóc đen trên trán, Nhã Phi thở dài nói: “Trước mắt ta chỉ có thể ẩn nhẫn, chờ đợi ngày thật sự cầm quyền....”
“Đôi khi nhẫn nhịn quá mức sẽ lại cổ vũ đối phương, nhưng ta nghĩ sau hôm nay, tên ăn chơi trác táng kia sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa.” Tiêu Sắt cười khẽ.
“Có ý gì?” Nhã Phi nghe vậy, có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới rồi.” Khóe miệng Tiêu Sắt cong lên, nhẹ nhàng buông chén rượu, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.
Vừa nói xong, từ ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, người chưa đến mà tiếng đã đến trước: “Là ai? Là ai đả thương tôn nhi bảo bối của ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Nhã Phi tức khắc trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó có vài bóng người đẩy cửa vào. Cầm đầu chính là một lão giả, phía sau lão giả là vài tên hộ vệ, giờ phút này bọn họ đang chịu trách nhiệm khiên cáng, trên cáng là Lôi Lặc đã bị Tiêu Sắt đá trọng thương.
“Lôi U trưởng lão, ngươi có ý gì, vị bên cạnh ta chính là khách qúy của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, nếu không muốn tộc trưởng Đằng Sơn trách tội, vậy thì lui ra ngoài cho ta.” Mặt đẹp lạnh tanh, Nhã Phi tức giận nhìn lão giả, mày đẹp nhíu chặt.
“Khách quý?” Lôi Lặc liếc nhìn Tiêu Sắt, có chút bất ngờ vì sự trẻ tuổi cùng với huy chương Luyện dược sư nhị phẩm, nhưng sau đó lại tỏ vẻ khinh thường.
Lấy tu vi Đấu Linh của hắn tự nhiên không cách nào nhìn thấu Liễm khí quyết của Tiêu Sắt, hắn cảm giác toàn thân Tiêu Sắt không có dấu vết đấu khí lưu chuyển, giống như một người bình thường.
Xuất hiện tình huống này, vậy chỉ có hai nguyên nhân, một là tu vi đối phương vượt qua hắn, hai là thực lực thấp kém, không đủ để khiến người ta cảm nhận đấu khí lưu chuyển trong cơ thể. Còn bí pháp che giấu tu vi thì nằm ngoài nhận thức của hắn.
Rất rõ ràng, Lôi U thiên hướng nguyên nhân sau, còn chuyện một chiêu đánh bại tôn nhi của hắn, theo lời Lôi Lạc là ‘ đánh lén ’, Lôi U châm chọc nói: “Nhã Phi, uổng cho ngươi là trưởng lão giám sát của gia tộc, tiểu tử này không có một tia đấu khí dao động, rõ ràng giả mạo Luyện dược sư nhị phẩm, người như vậy mà ngươi cũng dám dẫn vào, lại còn dung túng hắn đánh lén tôn nhi của ta, hội nghị nguyên lão lần sau ta sẽ trịnh trọng đề nghị bãi miễn ngươi.”
“Vậy sao, ta đây chờ mong, nhưng chỉ cần ta còn là trưởng lão giám sát thì ngươi không có quyền hỏi đến chuyện của ta. Lại nói thêm, tôn nhi bảo bối của ngươi biết rõ ta là trưởng lão giám sát mà còn dám liên tục mở miệng khinh bạc, đây đều là kết quả do ngươi dung túng, hội nghị nguyên lão lần sau ta phải tố cáo hắn dĩ hạ phạm thượng, trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đệ tử vô cớ khiêu khích trưởng lão gia tộc ta nghĩ ngươi biết rõ hậu quả rồi.” Nghe Lôi U nói Tiêu Sắt giả mạo Luyện dược sư nhị phẩm, Nhã Phi tức đến vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, lạnh nhạt nói.
“Ngươi...” Sự kiên quyết của Nhã Phi khiến Lôi U bất ngờ, lập tức lạnh lùng nói: “Được lắm, Nhã Phi, tạm thời không đề cập đến chức trưởng lão giám sát của ngươi, tiểu tử này đánh tôn nhi của ta khiến nó không thể tự sinh hoạt được, hôm nay lão phu cần bàn giao.”
“Ta xem ai dám động hắn.” Nhã Phi nghe vậy, lập tức đứng trước Tiêu Sắt, căm tức nhìn Lôi U, sau đó nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận, hắn là cường giả Đấu Linh, không nên đánh bừa, ta đã phái người thông báo Hải lão rồi, tạm thời kéo dài thời gian chờ hắn tới.”
Tiêu Sắt cười, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vai Nhã Phi rồi nói: “Ta không thích tránh phía sau nữ nhân, huống hồ trước khi chúng ta đánh xong, Hải lão nhân sẽ không xuất hiện.”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.” Hành động thân mật của Tiêu Sắt làm mặt Nhã Phi hơi đỏ lên, hiểu ý hắn, gật đầu, yên lặng lui về phía sau.
“Gia gia, mau giúp ta báo thù sao, hắn đá ta thật thảm, hiện tại xương chậu đã nứt ra rồi, y sư nói nếu không có đan dược chữa thương cao giai, ít nhất phải nửa năm mới có thể khỏi hẳn, ngươi phải làm chủ cho tôn nhi.” Nhìn thấy Tiêu Sắt đứng ra, Lôi Lặc mặt không chút máu cố nén đau nhức chống cáng cầu xin Lôi U.
“Lặc nhi yên tâm, hôm nay tiểu tử này đừng hòng lành lặn rời khỏi gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.” Mặt Lôi U không chút biểu cảm nói.
“Vậy sao, ta lại muốn nhìn xem ngươi có thể làm gì được ta.” Tiêu Sắt vung trường bào, vẻ mặt thản nhiên như cũ.
Hiện giờ tu vi đã đạt tới Đại Đấu Sư ngũ tinh, sau khi luyện hóa Long huyết thảo, lực lượng cơ thể lực đã sớm vượt xa người tu luyện cùng cấp bậc, ngay cả ma thú tứ giai mà hắn cũng có thể đối kháng, cộng thêm dị hỏa cùng mấy đấu kỹ cao thâm đã có sức để đối mặt với Đấu Linh.
“Tốt lắm, hôm nay lão phu liền để ngươi trả giá đắt.” Đấu khí màu vàng đất chậm rãi tràn ra từ thân thể Lôi U, hội tụ trước người hắn, cuối cùng hóa thành năm cây gai đất đột ngột bắn nhanh về phía Tiêu Sắt, ngay cả Nhã Phi cũng nằm trong phạm vi công kích.
“Đấu khí ngưng vật, tốt cho một tên Đấu Linh, đủ vô sỉ.” Cười lạnh một tiếng, Tiêu Sắt ôm eo Nhã Phi hóa thành bóng mờ lần lượt tránh né công kích.
Đặt Nhã Phi ở một góc an toàn, thân thể Tiêu Sắt chợt lóe, lần thứ hai biến mất, khi xuất hiện đã đến phía sau Lôi U, vung nắm tay nện tới.
Trải qua hai năm tu luyện gian khổ, Mông lung yên bộ đã đạt tới cảnh giới cao nhất, tuy rằng không tới mức thuấn di nhưng tốc độ nhanh tới mức mắt thường không cách nào thấy rõ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất