Chương 98: Đi phân bộ
Lôi U bị tốc độ của Tiêu Sắt làm khiếp sợ, trong lòng biết mình đã nhìn lầm, dù sao cũng là một vị cường giả Đấu Linh, tu vi cao hơn Tiêu Sắt một giai, ánh mắt cũng không tệ, những người không nhìn rõ bóng dáng Tiêu Sắt nhưng hắn lại có thể, nắm tay bao phủ đấu khí màu vàng đất, xoay người tung một quyền.
“Ầm ầm ầm...”
Hai nắm tay va chạm, tiếng gầm rú vang lên, tạo ra từng làn sóng năng lượng khủng bố khuếch tán ra chung quanh, Nhã Phi cách khá xa nên vẫn chưa bị ảnh hưởng, mấy tên hộ vệ cùng Lôi Lặc nằm trên cáng gần trong gang tấc nên bị thổi bay, Lôi Lặc nện mạnh vào vách tường, đau đến chết đi sống lại.
Thân hình chợt lóe lần thứ hai, Tiêu Sắt tiến quay lại trong phòng khách, bình tĩnh nói: “Cường giả Đấu Linh cũng chỉ như vậy, có thể thể nói ngươi là Đấu Linh yếu nhất mà ta từng thấy. Uổng cho có tu vi nhưng hàng năm sống trong nhung lụa, e là tùy tiện kiếm một Đấu Linh cho ngươi đánh ngươi cũng không thắng nổi.”
Giờ này khắc này, Lôi U đã hoảng sợ, hắn không hiểu được tại sao trong cơ thể thiếu niên trước mắt ẩn chứa lực lượng khủng bố như thế, một quyền vừa rồi làm hắn cảm giác không phải đối mặt với một người mà một ma thú tứ giai vô cùng cường đại. Lực lượng khủng bố tác động toàn thân khiến khí huyết của hắn cuồn cuộn, xương cốt tê dại.
Trong đầu nhớ lại lời Nhã Phi nói, Tiêu Sắt là khác quý của nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Lôi U đổ mồ hôi lạnh, hiện tại hắn đã bắt đầu tin, có chút run rẩy nói: “Các hạ.... Đến tột cùng là ai?”
“Không phải Nhã Phi đã nói rồi sao?” Tiêu Sắt nở nụ cười, ánh mắt hướng ra bên ngoài, cười mỉa nói: “Hải lão nhân, xem lâu như vậy còn không xuất hiện sao? Không ra thì lát nữa ta huỷ mất nhà đấu giá này sẽ không chịu trách nhiệm đâu nha.”
Tiêu Sắt vừa nói xong, bên ngoài cửa liền có tiếng cười già nua vang lên, “Ha ha, xem ra thực lực của tiểu gia hỏa ngươi lại gia tăng không ít.”
Ngay sau đó, hai bóng người chậm rãi đi tới, một người có hình thể tương đối tráng kiện, râu tóc bạc trắng, tuy rằng trông lớn tuổi nhưng làn da lại hồng nhuận, không phải Hải Ba Đông thì còn ai?
Một người là lão giả hiền từ, hơi thở rất ổn định, tuy không bằng Hải Ba Đông nhưng lại hơn xa Lôi U, rõ ràng là một vị Đấu Vương, khiến người ta chú ý nhất vẫn là đôi mắt híp lại như cái khe của hắn, mang đến cảm giác cao thâm khó đoán.
“Hải lão, tộc trưởng đại nhân.” Nhìn thấy hai người Hải Ba Đông tiến đến, đám người Lôi U lập tức khom mình hành lễ, ngay cả Lôi Lặc cũng được hộ vệ nâng quỳ.
Nhã Phi từ trong góc phòng khách đi ra, đứng bên cạnh Tiêu Sắt, hướng hai người hành lễ, “Hải lão, tộc trưởng.”
Hải Ba Đông rõ ràng không có ý đáp lại đám Lôi U, chỉ liếc bọn họ một cái rồi nghiêng đầu nhìn về phía lão giả híp mắt, lạnh nhạt nói: “Đằng Sơn, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đó.”
“Đã biết, Hải lão!” Lão giả tên Đằng Sơn gật đầu, dời mắt về phía Lôi U, lạnh lùng nói: “Lôi U, ngươi đã biết tội chưa?”
Lôi U bỗng cứng đờ, vội vàng biện minh: “Tộc trưởng, ngài nghe ta giải thích...”
“Không cần, chuyện các ngươi làm ta đều đã thấy, đầu tiên chính là tôn nhi bảo bối của ngươi biết rõ Nhã Phi là trưởng lão giám sát mà còn nói năng lỗ mãng. Sau đó ngươi lại tự tiện chiến đấu với tiểu huynh đệ Tiêu Sắt dù đã nghe Nhã Phi giải thích hắn là khách qúy của gia tộc.” Đằng Sơn thở dài nói: “Lôi U à, ngươi có biết gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta dựa vào cái gì để sinh tồn trên đại lục này không?”
“Tài lực khổng lồ cùng với cường giả như tộc trưởng và Hải lão?” Lôi U ngẩng đầu nói.
Đằng Sơn lắc lắc đầu, “Trên đại lục Đấu Khí, gia tộc giàu có hơn, mạnh hơn so với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chỗ nào cũng có, thực lực và tài lực đều chỉ là bảo đảm, điều thật sự làm gia tộc tồn tại lâu dài không suy yếu chính là có người cầm quyền sáng suốt. So với hai kẻ kiêu ngạo, ương ngạch các ngươi, Nhã Phi đã làm rất tốt.”
“Lôi U biết tội.”
“Biết sai thì tốt, hiện giờ ngươi đã không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức trưởng lão rồi, nếu để ngươi tiếp tục làm thì sớm hay muộn cũng sẽ tạo ra đại địch cho gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Nể tình mấy năm nay ngươi đã vất vả vì gia tộc, lát nữa thu dọn đồ đi tới phân bộ, trong vòng mười năm không được trở về Đế đô, nếu đến lúc đó mà các ngươi còn chưa sửa được tật xấu thì không cần đã trở về nữa.” Đằng Sơn vuốt chòm râu, chậm rãi nói.
“Tuân lệnh tộc trưởng.” Dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Sắt cùng Nhã Phi, Hải Ba Đông, Lôi U nâng Lôi Lặc dẫn theo vài tên hộ vệ chật vật rời đi.
“Hải lão, không biết xử lý như vậy ngài có hài lòng hay không?” Đằng Sơn cung kính nói với Hải Ba Đông.
“Chỉ là đi phân bộ sao? Thật đúng là nhẹ nhàng cho hắn, thôi thôi.” Hải Ba Đông nhìn về phía Tiêu Sắt, cười hắc hắc nói: “Hắc hắc, vừa rồi ngại quá.”
“Không sao cả, dù sao ta cũng không thiệt hại gì.” Tiêu Sắt trừng hắn một cái, từ khi Lôi U tiến vào Tiêu Sắt liền cảm nhận được hơi thở của Hải Ba Đông và Đằng Sơn, hai lão gia hỏa này tránh trong chỗ tối không muốn ra, rõ ràng là muốn xem thực lực hiện giờ của hắn như thế nào.
Nhìn nhìn bàn ghế đã bị Lôi U làm hư, Tiêu Sắt thản nhiên nói: “Đổi phòng khác rồi nói.”
Mấy người nhanh chóng chuyển sang một gian phòng khách xa hoa khác.
“Đây là dược liệu luyện chế Phục linh tử đan mà ta để gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cật lực tìm kiếm hơn nửa năm, mới vừa gom đủ, ngươi kiểm tra xem có vấn đề gì hay không?” Hải Ba Đông lấy ra một cái rương gỗ, mở ra rồi cười nói.
Nhẹ nhàng buông chén trà, Tiêu Sắt đứng dậy cẩn thận kiểm tra một lúc, thuận miệng nói: “Dược liệu không có vấn đề, niên đại cũng đều thích hợp.”
“Vậy là tốt rồi.” Hải Ba Đông nghe xong thở phào nhẹ nhõm, xem ra sau khi Đại hội Luyện dược sư kết thúc, hắn liền có thể khôi phục thực lực.
“Hải lão, lần này ta tới đây ngoại trừ để gặp ngươi xem có gom đủ dược liệu hay không còn muốn hỏi một chút chuyện lần trước ta nhờ ngươi, không biết đã tìm hiểu ra sao rồi?” Thu rương gỗ thu vào nạp giới, Tiêu Sắt chậm rãi nâng chén trà dò hỏi.
Hải Ba Đông lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi nói là chuyện vì sao Đại hội Luyện dược sư lại tổ chức sớm hơn, việc này có ta có Pháp Mã, hắn chết sống không muốn nói. Ngay cả phần thưởng cho quán quân đều được bảo mật. Nói là chỉ khi nào có kết quả mới công bố, nhưng chắc chắn có đan phương lục phẩm.”
Nghe vậy, Tiêu Sắt nhíu mày, ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn, rơi vào trầm tư....
Sau một lúc suy nghĩ không ra, Tiêu Sắt cũng không tự tìm phiền não nữa, nhìn sang Nhã Phi, “Nhã Phi tỷ, không biết nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ có da mặt băng tằm không?”