Để Nàng Hạ Cánh

Chương 8:

Chương 8:
Đúng lúc này, một người phụ nữ thanh lịch, giản dị bước đến, đó là một gương mặt quen thuộc đối với tôi.
Nhưng Lưu Xuyên Phương Tử không biết, còn nhiệt tình giới thiệu với tôi, “Bà Tần, đây là giáo viên dạy múa của tôi, cô Bạch Thu Hà.”
Đúng lúc cố nhân tương ngộ không nói nên lời, trong đại sảnh bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Theo tiếng động nhìn lại, một đám người vây quanh một thanh niên như thể đang vây quanh một vị anh hùng, và anh ta trông cũng có vẻ quen mắt.
Lưu Xuyên Tham Tam hứng khởi, long trọng giới thiệu với mọi người, “Ngài Cao Lương là thượng úy giáo quan của trường hàng không Côn Minh Chi Na, ba ngày trước đã ‘bỏ tối về sáng’, lái máy bay đến Thượng Hải, chúng ta hãy nhiệt liệt chào mừng.”
Nhiệt liệt chào mừng? Thật đáng nực cười.
Xương máu trung liệt nơi hoang sơn không ai hỏi, anh hùng chó má phản bội còn phải để đất nước đánh đổi một chiếc máy bay.
Cũng tốt thôi.
Cái cục sắt đó vốn dĩ là nấm mồ chôn vùi tuổi trẻ, tình yêu và sinh mệnh.
Nhưng Bạch Thu Hà bên cạnh tôi lại lặng lẽ nắm chặt tay, rồi kéo cánh tay tôi, đi thẳng ra khu vườn bên ngoài.
Bạch Thu Hà không còn hay cười nữa, nhưng vẫn luyên thuyên.
Cô ấy nhìn tôi, thành kính và nghiêm túc nói, “Dù cô gả vào nhà họ Tần vì bất cứ lý do gì, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu không… Sùng Hà dưới cửu tuyền cũng sẽ không yên lòng.”
Dưới cửu tuyền cũng không yên lòng, ha.
Anh ta chết thì chết rồi, dựa vào đâu mà còn muốn quản tôi sống thế nào?!
“Tư Tề, cô đừng trách anh ấy.” Bạch Thu Hà thở dài, vỗ vai tôi rồi quay người rời khỏi khu vườn.
Tại sao mọi người đều bảo tôi đừng trách anh ấy.
Anh ấy đã làm tim tôi tan nát, chẳng tìm được một nơi để hạ cánh, tại sao tôi không thể trách anh ấy?!
Tôi hận anh ấy biết bao!
Bầu trời âm u, bắt đầu lất phất mưa, tôi bỗng cảm thấy lòng mình cũng ướt đẫm.
Mưa càng lúc càng lớn, những hạt nước to như hạt đậu trộn lẫn với bụi bẩn rơi xuống, làm mờ mắt tôi, nghẹt thở mũi tôi.
Không biết đã bao lâu, khi tôi gần như bị nhấn chìm trong cơn mưa lớn, một bóng người quen thuộc bất chấp lao vào màn mưa ôm lấy tôi.
Khuôn mặt lạnh lẽo áp vào lồng ngực ấm áp, nước mắt không kìm được tuôn trào.
“Em nhớ anh quá——”
Tôi vừa khóc nức nở, vừa gào thét thảm thiết, nhưng lòng hận ý thốt ra lại bất giác biến thành nỗi nhớ.
Hắn ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên tóc tôi để an ủi.
Nhưng hắn là Tần Tu Minh, không phải Hà Thần bảo vệ tôi.
Hà Thần của tôi đã chìm xuống đáy sông, sẽ không bao giờ lên bờ nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất