Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1: Đầu Óc Có Bệnh

Chương 1: Đầu Óc Có Bệnh
Tỉnh lại trong đêm đen hỗn độn, thiếu niên Nhâm Tiểu Túc lau lau mồ hôi trên trán mình, sau đó nhìn về phía thiếu niên mười ba, bốn tuổi đang đứng canh cửa.
"Lục Nguyên, có xuất hiện tình huống gì hay không?" Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Thiếu niên được gọi là Lục Nguyên kỳ thật tên đầy đủ là Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên lớn lên bộ dáng cả người lẫn vật vô hại, nhìn sơ qua cũng rất vô tội, nhưng mà trong tay cậu lại cầm một thanh cốt đao canh giữ ở lối vào, lúc này đêm khuya, tuy cậu đã rất buồn ngủ nhưng thủy chung chưa từng nhắm mắt, bởi vì cậu phải gác đêm.
Nhan Lục Nguyên lắc đầu nói: "Không có việc gì, bệnh tình của anh như thế nào rồi, bác sĩ trên thị trấn cũng không nhìn ra đây là bệnh gì sao?"
"Không cần em quan tâm mấy chuyện này, anh không phải mắc bệnh." Nhâm Tiểu Túc ngữ khí quả quyết nói: "Trời sắp sáng, anh chuẩn bị ra ngoài đi săn, một lát nữa em nhớ đi học đúng giờ đấy."
"Ừm"
Nhan Lục Nguyên trầm thấp gật đầu:
"Ở cái vùng đất chết này, học giỏi thì làm được cái gì..."
"Anh nói có chỗ dùng liền nhất định có chỗ dùng."
Nhâm Tiểu Túc dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói.
"Em cũng muốn đi đi săn."
Nhan Lục Nguyên chẹp lấy miệng.
"Nếu em xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai tới gác đêm? Lỡ anh hôn mê thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy chuẩn bị đi vào thị trấn múc nước, hừng đông là thời điểm thị trấn ít nguy hiểm nhất.
Vào ban đêm, nơi này là một vùng đất không có pháp luật.
...
Mây đen cuồn cuộn không ngừng che khuất bầu trời xám xịt, trong tầng mây có một giọt mưa axit bắt đầu rơi xuống, nó không ngừng phiêu diêu ở trong cuồng phong, cuối cùng lạch cạch một tiếng, rơi xuống trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Thiếu niên Nhâm Tiểu Túc kề sát mặt đất hoang dã, hắn nhăn cau mày thầm bảo hôm nay vận khí thật không tốt, con mồi chưa thấy đầu mà đã bắt đầu có mưa axit rồi.
Có người nói đi ở trên vùng đất chết này nhất định phải cẩn thận dã thú.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy người kia chưa có nói hết toàn bộ, bởi vì thứ muốn mạng người trên vùng đất chết này rất nhiều, một trong số đó chính là mưa axit.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn không hề nhúc nhích, hôm nay nếu cũng không có con mồi, không đợi mưa axit mang đến bệnh tật, hắn và tiểu tử Nhan Lục Nguyên kia đều sẽ chết đói trước rồi.
Đột nhiên có âm thanh chim chóc vỗ cánh trong không khí, ánh mắt Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên trợn to, nhưng khí tức của hắn lại thủy chung không có hỗn loạn.
Ở trước mặt Nhâm Tiểu Túc cách đó không xa là cái nồi sắt đen sẫm dùng một cây cành cây chống đỡ lên, phía dưới nồi sắt có để một chút vụn bánh mì đen sì.
Con chim lớn đáp xuống bên cạnh cảnh giác quan sát, ánh mắt lăng lệ, nếu như nói về hình thể thì đầu của con chim lớn này cũng không nhỏ hơn nồi sắt bao nhiêu.
Nó đứng ở chỗ đó chải vuốt lông vũ nửa ngày, mà Nhâm Tiểu Túc thì vẫn không nhúc nhích tiếp tục chờ đợi.
Tựa hồ chim lớn rốt cục buông xuống cảnh giác, bắt đầu chậm rãi chuyển tới miệng nồi sắt, bước chân nhỏ nhẹ như là một tên trộm.
Tuy nhiên lúc nó tiến vào phạm vi nồi sắt, vừa mới cúi đầu chuẩn bị ăn bánh mì vụn, Nhâm Tiểu Túc lập tức khẽ động sợi dây trong tay kia, ngay sau đó cả người thiếu niên nhảy dựng lên, như là một đầu la hoang thoát cương phóng tới nồi sắt, trước khi chim lớn lật tung nồi sắt, toàn lực dùng thân thể của mình đè nồi sắt cứng rắn xuống.
"Hô!"
Nhâm Tiểu Túc phun ra một ngụm trọc khí, vì con chim sẻ này, hắn mất trọn vẹn cả một buổi tối, bất quá rất may là hôm nay không có uổng phí sức lực, phải biết loại cơ hội tốt này cũng không phải mỗi ngày đều có.
Phía dưới nồi sắt truyền đến tiếng chim sẻ giãy dụa, lông cánh cứng rắn đập vào nồi sắt liên tục không ngừng, đúng lúc này này âm thanh du dương của chuông báo giờ trong hàng rào tị nạn truyền đến.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía sau một cái, cũng không biết lúc nào mình mới có thể dẫn theo Nhan Lục Nguyên vào bên trong hàng rào tị nạn.
Đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, người ở bên trong hàng rào tị nạn thật hạnh phúc, bởi vì bọn họ có thể không cần phải đối mặt với những nguy hiểm trong vùng đất chết.
Thế nhưng mà, chỗ đó cũng không phải ai muốn vào liền có thể đi vào.
Lúc này, động tĩnh trong nồi sắt rốt cục nhỏ đi rất nhiều, hắn thở dài lần nữa xác nhận miếng vải rách đã quấn chặt vào tay, sau đó mới chậm rãi mở nồi sắt ra một cái khe hở, tay Nhâm Tiểu Túc từ từ đưa vào trong khe hở, ý định bắt lấy cái chân của con chim sẻ to lớn này.
Chỉ là nhân sinh sẽ không thuận buồm xuôi gió như thế, tay Nhâm Tiểu Túc vừa tiến vào thì miệng liền "ngao" một tiếng kêu lên.
Nhâm Tiểu Túc thu bàn tay về nhìn, hổ khẩu đã chảy máu, miếng vải rách này cũng không thể ngăn cản cái miệng sắc bén của chim sẻ.
Nhâm Tiểu Túc tức giận, hắn dứt khoát cởi cái áo khoác rách của mình quấn lên trên tay, thủ chưởng mãnh liệt với vào trong nồi sắt, lần này lại trực tiếp nắm trúng cổ của con chim sẻ.
Hắn gọn gàng linh hoạt kẹp cổ chim sẻ ở trong tay, dùng sức vặn một cái, cổ chim sẻ "răng rắc" một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên đau lòng, bởi vì áo khoác của hắn bị móng vuốt con chim sẻ kia cào rách ra mấy cái lỗ to.
Đột nhiên trong đầu đông một tiếng, cả người Nhâm Tiểu Túc quỳ xuống mặt đất, trong đầu hắn tựa như có một chiếc chuông đồng to lớn vang lên, ý thức của hắn triệt để hãm vào hắc ám hỗn độn.
Hỏng bét, trước kia bệnh đều là nửa đêm mới tái phát, lần này lại tới sớm.
Đây không phải lần đầu tiên hắn "phát bệnh", người trên thị trấn gần như đều biết đầu óc của hắn có chút vấn đề, thỉnh thoảng sẽ phát tác, đau đớn không thôi.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc lại hiểu rất rõ ràng, đây không phải là đau đớn, chỉ đơn giản là rối loạn.
Lần này lại không giống như bình thường, sương mù hắc ám hỗn độn trong đầu hắn vậy mà tản ra, một tòa cung điện dần dần xuất hiện.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên mở hai mắt ra, khó có thể tin đứng dậy dò xét bản thân:
"Lần này tỉnh nhanh như vậy?"
Hắn nguyên bản có thể dò xét bộ dáng tòa cung điện kia như thế nào, thế nhưng hắn rất rõ ràng, hôn mê ở nơi hoang dã như thế này chẳng khác nào đi chịu chết cả. Hiện tại hắn phải chạy về ngoài thị trấn hàng rào tị nạn số 113, phải về trước lúc mưa axit triệt để rơi xuống.
Nhâm Tiểu Túc trói hai cái móng vuốt chim sẻ lại treo trên vai, sau đó đội cái nồi sắt lớn lên trên đầu rồi bắt đầu chạy như điên, giọt mưa rơi trên nồi sắt phát ra tiếng vang cạch cạch cạch.
Lúc này, nồi sắt đã thành hắn cái dù.
Nhưng mà không đợi hắn chạy xa, lại có một nhân ảnh ngăn ở trước người hắn, giơ một thanh cốt đao lên:
"Đưa con chim đây..."
Chỉ là người này chưa nói hết lời, liền thấy được trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh một chiếc nồi sắt đang từ từ biến lớn, hung hăng đập vào mặt y.
"Đậu xanh!"
Thân hình tên cướp chỉnh tề ngã xuống phía sau, y không nghĩ tới động tác của Nhâm Tiểu Túc lại dứt khoát như vậy. Lực đánh lại lớn như thế.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc cởi nồi, vung nồi, một lần nữa đội nồi lên đầu chạy như điên, động tác liên tục, không hề đứt khoảng... chỉ thấy thân hình của tên cướp còn chưa nằm thẳng trên mặt đất thì Nhâm Tiểu Túc đã cao chạy xa bay rồi.
Tên cướp ngửa mặt nằm trên mặt đất, mưa axit rơi lên trên mặt y mơ hồ truyền đến cảm giác ngứa ngáy đau đớn, có một số việc y nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Bình thường gặp phải tình huống thì mọi người vẫn giao lưu một hai câu mà, chẳng lẽ thiếu niên kia đã gặp phải nhiều tình huống như vậy rồi cho nên mới làm ra hành động bản năng như thế?!
Không đúng, tên thiếu niên kia đang chạy về!
Tên cướp cuống quít ngồi dậy quay đầu nhìn lại, y lập tức phát hiện thiếu niên kia thật chạy về rồi.
Nhâm Tiểu Túc nguyên bản không có ý định trở về, thế nhưng hắn rõ ràng nghe thấy tòa cung điện trong đầu truyền đến âm thanh:
"Nhiệm vụ, tặng con mồi cho người khác."
Ai đang nói chuyện? Nhâm Tiểu Túc bán tín bán nghi quay đầu đi tới chỗ tên cướp nọ.
Tên cướp sợ hãi hô to:
"Có chuyện gì từ từ nói... không đúng a, tôi mới là người bị hại..."
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá tên cướp, bên cạnh cũng không có những người khác.
"Anh muốn con chim sẻ này?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Ánh mắt tên cướp sáng lên:
"Muốn!"
"Cho anh."
Nhâm Tiểu Túc không nói thêm gì liền nhét chim sẻ vào trong lòng đối phương.
Thanh âm trung tính lạ lẫm lần nữa vang lên:
"Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cấp cơ sở, có thể học tập năng lực của người khác."
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được trong đầu có thêm một cái trang giấy bằng da trâu.
Đồ phổ học tập kỹ năng, ý là mình có thể sử dụng trực tiếp phục chế năng lực người khác? Đi săn? Sinh tồn? Hoặc là một vài thứ khác?
Tên cướp ôm chặt con chim sẻ to lớn vào trong ngực chuẩn bị nói vài lời cảm tạ:
"Cậu là người tốt..."
Lời còn chưa nói hết, y liền trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc một lần nữa túm lấy chim sẻ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Tên cướp:
"? ? ?"
Y nhìn qua bóng lưng Nhâm Tiểu Túc một đường chạy như điên... CMN chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tên kia làm sao thế?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất