Chương 105: Sói Tới
Không ít người còn thầm thấy may vì bọ mặt người không đuổi theo. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc biết rõ, trong trận thiên tai này, thứ nguy hiểm nhất không phải bọ mặt người.
Phải biết không chỉ riêng vật thí nghiệm mà quái vật trong ngọn núi lửa kia cũng kinh khủng vô cùng. Ngay cả Nhâm Tiểu Túc thấy nó còn phải chạy nữa kia mà.
Nhóm lưu dân chạy tới hàng rào 109 có chừng 400 người. Toàn bộ đều là lưu dân trong trấn, Nhâm Tiểu Túc dẫn nhóm Tiểu Ngọc Tỷ chạy trong đám người nhưng không giao du với ai.
Rất nhiều người nhận ra Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên. Thế nhưng bây giờ họ chỉ nghĩ tới việc chạy thoát thân chứ không ai nghĩ nhiều hơn.
- Có phải trên đường tới hàng rào 109 có một nhà xưởng không?
Một người chợt nhớ tới và hỏi.
- Đúng thế, ở đó có một nhà xưởng, ta từng làm việc ở đó.
- Trong nhà xưởng có bao nhiêu người?
- Đại khái chừng 200 người. Bình thường trong nhà xưởng chỉ dùng máy móc là việc thôi, không cần quá nhiều người. Bất quá ở đó họ có vườn rau xanh. Buổi tối chúng ta có thể ghé qua đó ăn một chút không?
Một người hỏi, lúc này cả đám đã có chút đói.
- Bây giờ hàng rào không còn. Chúng ta có thể quay về bắt heo lấy thịt không?
Một người đàn ông nói:
- Dù sao cũng đâu có ai quản lý.
- Cũng không biết nữ nhân trong hàng rào có xinh đẹp không.
Một người phụ họa:
- Ta thấy con ả Lạc Hinh Vũ rất đẹp. Bây giờ người trong hàng rào gặp chuyện…
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn người nói chuyện một cái. Chắc đám người này không cảm giác được nguy hiểm cận kề nên mới buông lỏng như thế.
Về phần người thân đã chết cũng không khiến họ dao động nhiều.
Lưu dân trong thị trấn đa phần đều bạc tình hẹp hòi. Ngày thường họ giúp nhau phòng bị không để bị hại đã tốt lắm rồi. Vì thế khi thấy người khác chết họ cũng chẳng có gì thương cảm.
Đại nhân vật trong hàng rào có thể nào cũng chẳng liên quan gì tới họ. Thậm chí trong lòng đám lưu dân này còn có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Chỉ có số ít người vừa mất đi thân nhân mới im lặng chán nả.
Trong hơn 400 người này có gần một nửa là nữ. Các nàng cảnh giác nhìn đám hán tử kia. Có vài nữ nhân vừa mất nam nhân bắt đầu ý thức được bản thân có thể gặp những rủi ro gì.
- Tiểu Túc, hay chúng ta tới mấy tảng đá bên kia nghỉ ngơi một chút đi?
Tiểu Ngọc Tỷ lo lắng hỏi.
- Không được.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ban đêm khi nghỉ ngơi chúng ta phải đi xa khỏi họ. Khi gặp nguy hiểm con người sẽ tụ tập lại với nhau. Thế nhưng tiếp theo, con người lại trở thành mối nguy hiểm mới.
Tiểu Ngọc Tỷ nghe vậy cũng an tâm hơn:
- Ừ, chúng ta có mang thức ăn, không sợ đóiy Ta quá rõ đám người này, chuyện gì họ cũng có thể làm.
- Đúng thế, có điều không cần lo. Chỉ là một đám ô hợp thôi.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nhìn về phía Nhan Lục Nguyên:
- Cất kỹ súng.
Lúc giết đám người theo dõi kia Nhâm Tiểu Túc đã dùng súng. Dù khi ấy thị trấn hỗn loạn nhưng chắc chắn có không ít người để ý.
Hắn cũng không lo đám ô hợp này hợp lực đánh chủ ý lên người mình. Thế nhưng phải cẩn thận đối phương làm điều xấu sau lưng hắn.
- Hẳn người bên nhà xưởng vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong thị trấn. Họ chỉ biết có động đất mà thôi, còn về việc hàng rào đã sụp thì không.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Lần động đất này có trung tâm ở Cảnh Sơn, từ Cảnh Sơn lan ra ít nhất trăm km. Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hàng rào 113 bị rung thành như thế thì hàng rào 112 có phải cũng sụp luôn rồi không?
Chung quy 113 và 112 không các Cảnh Sơn là bao.
Đội ngũ chạy trốn tới xế chiều thì dừng lại ở nhà xưởng. Kết quả ký tức xá cho công nhân và nhà xưởng đều đã sụp hết. Những công nhân còn sống đang ngồi trên đống đất đá.
Những công nhân ở đó bối rối nhìn đám người vừa xuất hiện. Kết quả khi nghe được tin dữ đám công nhân cũng không biết phải làm gì cho tốt.
Hàng rào đã không còn, họ làm việc làm cái gì nữa?
Đại bộ phận mọi người đều ngồi bệt xuống dưới đất. Họ không đủ sức để đi thêm, đa số đều muốn nghỉ ở đây một đêm, vừa vặn chỗ này có đồ ăn.
Không ít người đi theo Nhâm Tiểu Túc, có điều họ thấy đa số đều ở lại thì không đi theo nữa. Chung quy ở chung với nhiều người vẫn an toàn hơn.
Công thêm đám công nhân kia, nhóm tị nạn khoảng chừng hơn 600 người.
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới đám người này. Hắn liếc mắt nhìn sắc rời rồi dẫn đám Nhan Lục Nguyên đi tiếp. Hiện tại cách trời tối còn hai ba giờ, đủ để họ tới nơi xa hơn.
Vương Đại Long thấy thế thì phàn nàn:
Chúng ta không thể nghỉ ngơi một chút à?
Kết quả không chờ Nhâm Tiểu Túc lên tiếng, Vương Phú Quý đã đánh một cái lên ót Vương Đại Long:
- Kêu ngươi đi ngươi đi đi, ngươi nói nhảm cái gì!
Vương Phú Quý cười với Nhâm Tiểu Túc:
- Thằng nhóc này còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng để ý.
- Không sao.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, tình nghĩa của Vương Phú Quý đối với hai anh em hắn, Nhâm Tiểu Túc nhớ kỹ. Vì thế hắn không để trong lòng mấy lời phàn nàn của Vương Đại Long.
Vương Đại Long nói năng lỗ mãng thế nào. Nhâm Tiểu Túc cũng sẽ dẫn hai cha con họ tới hàng rào 109.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ chúng ta lập tức tìm chỗ nghỉ ngơi. Mỗi người cố gắng nghỉ ngơi thật tốt. Bằng không tới ngày mai các ngươi sẽ không chạy nổi đâu, lỡ mà gặp nguy hiểm gì cũng không thoát được.
Đây là kinh nghiệm sinh tồn lâu năm ở nơi hoang dã của Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ, đám người đi cùng với Nhâm Tiểu Túc thấy hắn đi tiếp thì cười nói:
- Tên Nhâm Tiểu Túc này không sợ khiến cho đồng bọn mệt chết à?
- Nhìn Vương Phú Quý bình thường thông minh, địa vị ở thị trấn không nhớ. Kết quả lại đi theo mông một thằng nhóc.
Một người khinh thường nói:
- Vừa rồi ta thấy hắn vội như thế còn tưởng có gì nguy hiểm lắm. Kết quá phía sau có thứ gì đuổi theo đâu!
- Chắc chắn Vương Phú Quý mang theo không ít tiền…
Một hán tử thấp giọng nói:
- Hắn mở tiệm tạp hóa nhiều năm như thế. Chắc chắn gia sản đều mang hết trên người…
- Còn có Lý Tiểu Ngọc…
- Đừng nghĩ nữa.
Có người cười lạnh:
- Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên đều có súng. Ngươi không biết à?
- Sợ cái gì, chúng ta có nhiều người thế này mà?
Một người không phục lên tiếng:
- Nhiều người thế này còn sợ một cây súng? Hắn có thể bắn mấy phát?
- A, vậy ngươi lên trước đi?
Nghe vậy cả đám liền im ru. Tuy đạ của Nhâm Tiểu Túc có hạn nhưng mạng họ chỉ có một, ai xông lên trước là chết trước.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá đám người này không sai: Một đám ô hợp.
Có người phất tay nói:
- Đừng nói nhảm nữa. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, mai lại đi tiếp.
Vài giờ sau bóng đêm phủ xuống. Đám người chợt nghe tiếng sói tru từ phương xa. Người đang ngồi nghỉ ngơi lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía có tiếng tru.
Họ biết đàn sói kinh khủng cỡ nào, thế nhưng họ không ngờ đàn sói lại tới đây!
Nghe âm thanh này, đàn sói chỉ cách họ chừng dăm ba km!
- Chạy mau, không ngờ vẫn còn nguy hiểm!
- Sớm biết vậy ta đã đi theo Nhâm Tiểu Túc rồi!
Đám người đó có phần hối hận. Có điều khi họ chuẩn bị đứng lên thoát thân lại phát hiện hai chân mình như đeo chì! Toàn thân đau buốt!