Chương 110: Ăn Cướp
Có lẽ lúc trước hắn cảm tạ thành tâm nên nhận được cảm tạ tệ, cũng có thể cung điện không muốn Nhâm Tiểu Túc chết nên bảy lần cảm tạ đều chấp nhận. Bây giờ thì một lần cũng chẳng được.
Nhâm Tiểu Túc có cảm giác tiếc nuối, sớm biết như vậy khi ấy hắn nên thừa dịp cảm tạ thêm vài lần!
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không chú ý tới. Lúc này Nhan Lục Nguyên bên cạnh đang mê man, người bên ngoài không nghe Nhâm Tiểu Túc nói gì nhưng hắn lại nghe được.
Trước kia Nhan Lục Nguyên từng bị Nhâm Tiểu Túc bắt cảm tạ cả đêm tới tự để lại bóng ma trong lòng. Lúc này ca hắn lại bắt đầu tự cảm tạ chính mình? Còn cái cảm tạ gì mà ăn bồ đào không bỏ vỏ là cái quỷ gì? Ngươi có thể thành tâm một chút không?
Đột nhiên đám người trước mặt lần nữa bảo động. Dĩ nhiên là Vương Nhất Hành lệnh cho đám lưu dân kiểm tra hành trang của mọi người một lượt. Dường như muốn thu hết đồ ăn của người khác vào túi… hoặc không chỉ riêng đồ ăn.
Nhâm Tiểu Túc thấy được ngay cả hồ đeo tay cũng bị đám lưu dân kia tháo đi. Còn có một ít đồ trang sức nữa, một chút cũng không tha.
Đám người trong hàng rào này cũng thật xui. Buổi sáng nhà tan cửa nát, buổi tối lại bị vơ vét tài sản. Đến hàng rào 109, e rằng trên người họ chẳng còn chút tài sản gì.
Vương Phú Quý có chút khẩn trưởng:
- Tiểu Túc a, họ có cướp đồ trên người ta không?
Đúng rồi, nên biết Vương Phú Quý mang rất nhiều thứ trên người, đây đều là dược phẩm, vàng, tiền mặt cùng những thứ vô cùng quý trọng mà hắn tích góp được cả đời. Những lưu dân đó sẽ không tha.
Có điều Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Yên tâm đi, ai cũng không đoạt được.
Vốn Nhâm Tiểu Túc không muốn dính dáng tới đám Vương Nhất Hằng, hắn chỉ muốn an toàn đi tới hàng rào 109 là tốt rồi. Có điều ngươi không muốn tìm phiền phức nhưng không có nghĩa phiền phức không tìm ngươi.
Lúc này đám nạn dân nhu thuận như những con cừu non. Hơn sáu trăm trong ba ngàn lưu dân đi soát đồ mà chẳng ai dám phản kháng, cũng không ai dám nói một lời. Thậm chí tất cả đều đứng đó không dám chạy trốn.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần khó lý giải. Các ngươi có hơn ba ngàn người, sao chẳng ai vùng lên vậy?
Lưu dân đúng là hung hãn hơn người trong hàng rào một chút, có điều song quyền khó địch tứ thủ, sợ cái rắm gì.
Nhâm Tiểu Túc thấy trong đám người có vị nữ lão sư đang dẫn theo mười mấy học sinh chuẩn bị chạy trốn.
Những lưu dân đó lúc đầu cũng chẳng dám làm mạnh tay. Chung quy đối phương cũng là người trong hàng rào, trước kia là sự tồn tại cao cao tại thượng trong mắt họ.
Có điều dần dà lưu dân phát hiện người trong hàng rào không dám phản kháng thì càng ra tay trắng trợn hơn. Thậm chí không ít cô gái bị chúng sàm sỡ.
Bấy giờ, nữ lão sư đó dẫn theo đệ tử tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, đứng phía sau họ. Dường như đang lo lắng quan sát xem có nên lùi về say nã không.
Có điều lúc này đã có lưu dân đi tới.
Nhâm Tiểu Túc thấy đám lưu dân đó không khỏi tự nhủ thân phận có bị họ nhận ra chăng? Phải nói họ đổi một bộ đồ, lại lẫn trong đám người hỗn tạp sẽ không có gì nổi trội cả.
Hơn 10 lưu dân xách theo túi lớn túi nhỏ đi tới. Trên tay họ là đồng hồ vừa vơ vét được.
Dù là trong thị trấn hay hàng rào thì đồng hồ đều là vật đáng gái. Trước kia trong tiệm tạp hóa của lão Lý có một cái, Vương Phú Quý lại không!
Xem ra trong dám nạn dân này không thiếu người có tiền có địa vị. Có điều hiện tại quyền lực địa vị gì đó của họ đã tan thành mây khói.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn 10 lưu dân đi tới. Kết quả khi đám lưu dân thấy Nhâm Tiểu Túc liền đứng sững lại. Nhâm Tiểu Túc không khỏi thở dài, vừa nhìn đã nhận ra họ rồi. Ngụy trang thất bại…
Ngay lúc Nhâm Tiểu Túc nghĩ xem nên giao tiếp thế nào với đám lưu dân thì người phụ trách vơ vét lại đi đường vòng lục soát những người khác…
Đám người chung quanh Nhâm Tiểu Túc đều kinh ngạc. Thế này là sao, sao đám hung thần ác sát đó lại bỏ qua thiếu niên này?
Tại sao? Đây chỉ là đứa nhóc 16 17 tuổi thôi mà?
Kỳ thật những người đó không thấy được, khi những lưu dân kia thấy Nhâm Tiểu Túc, trong mắt lộ ra kiêng kị thật sau, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Đám người xung quanh nghĩ mãi không rõ đám lưu dân sợ cái gì?
Có điều họ không biết, đừng nói là khi chạy nạn. Dù là trong thị trấn cung chẳng ai dám trêu chọc Nhâm Tiểu Túc. Đây là người nổi danh vô cùng hung ác, huống chi bây giờ hắn còn có súng!
Tuy đám lưu dân đi vơ vét biết rõ trong ba lô Vương Phú Quý và Vương Đại Long có rất nhiều đồ đáng giá, thế nhưng mạng chõ vẫn quan trọng hơn!
Nữ lão sư và đám học sinh đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc cũng thấy được hết. Nữ lão sư nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc không khỏi suy nghĩ, bờ môi dần nhếch lên.
Ngay khi đám lưu dân đi tới lục soát người khác. Nhâm Tiểu Túc bỗng mở miệng:
- Khục khục, các ngươi qua đây.
Đám lưu dân không khỏi bế tắc, họ quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, cứng ngắc nói:
- Thế nào…
- Đồng hồ rất tốt.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nhóm lưu dân hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đã cướp hơn ngàn người, tới chỗ Nhâm Tiểu Túc lại bị cướp ngược lại! Cái quái gì thế!
Lúc này, những người bên cạnh không nói nên lời. Nguyên lai người ác còn có người ác hơn.
Chỉ thấy trong nhóm lưu dân có một người thành thật lấy đồng hồ đang đeo ra đưa cho Nhâm Tiểu Túc. Nội tâm tràn đầy nước mắt khuất nhục…
Trùng hợp hắn từng thấy Nhâm Tiểu Túc giết người ở trước học đường…
Đám lưu dân chuẩn bị xoay người rời đi. Họ muốn cách Nhâm Tiểu Túc xa xa một chút. Kết quả âm thanh Nhâm Tiểu Túc vang lên:
- Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi! Đồng hồ của các ngươi cũng không tệ.
Bốn người vừa bị Nhâm Tiểu Túc chỉ không khỏi đen mặt. Vẫn chưa được đi?
Có điều họ cũng không dám nói gì, chỉ có thể thành thật tháo đồng hồ xuống đưa cho Nhâm Tiểu Túc. Lúc này mọi người bên cạnh không khỏi chấn kinh, thiếu niên này cũng quá hung ác rồi!
Nhâm Tiểu Túc không ăn cướp nữa. Chúng quy hắn cũng không muốn đối đầu với đám người này, hoài khí sinh tài.
Nhâm Tiểu Túc phất tay:
- Đi đi.
Nhóm lưu dân như được đại xá, lập tức rời đi. Kiêu căng vừa bùng phát nay bị dập tắt hết sạch.
Nhâm Tiểu Túc cầm 4 cái đồng hồ vừa cướp được đưa cho đám Tiểu Ngọc Tỷ, vui thích nói:
- Ừ, về sau chúng ta có thể nhìn giờ rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Phú Quý được đeo đồng hồ. Hắn giúp Vương Đại Long đeo lên tay rồi cười nói:
- Nhanh cám ơn Tiểu Túc thúc đi!
Vương Đại Long sắp khóc, sao tự nhiên lại thành thúc thúc rồi?!
Giờ khắc này trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi lâng lâng. Mấy chuyện ăn cướp của người khác hắn không làm. Có điều đen ăn đen thì khác…