Chương 129: Thu Mua Trần Vô Địch
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Nhâm Tiểu Túc tìm một gốc núi nhìn ra bốn phía xa xa. Thử coi thấy được tung tích đàn sói không.
Khi tới dốc núi, Nhâm Tiểu Túc liền sửng sốt, hắn phát hiện đàn sói đang ở gần đó.
Chỉ lấy Lang Vương màu bạc lẳng lặng đứng giữa rừng nhìn hắn. Khu rừng như được sinh ra làm nền cho nó.
Thế nhưng bất ngờ thay, lần này Nhâm Tiểu Túc không thấy Lang Vương có ý đồ công kích mình. Đối phương chỉ lẳng lặng liếc hắn một cái, sau đó quay người chạy vào rừng.
Lang Vương trông cường tráng vô cùng. Nhâm Tiểu Túc dựa vào kích thước mấy bụi cỏ gần Lang Vương thì phát hiện, tính ra kích cỡ Lang Vương còn to hơn một con bò nữa.
Vì sao, rốt cuộc đàn sói đi theo họ có mục đích gì?
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã thấy có gì đó không thích hợp. Đàn sói không dám đi qua hẻm núi. Thế nhưng sau khi Nhâm Tiểu Túc rời khỏi đó thì phát hiện chúng vẫn đứng đó canh chừng.
Khi ấy, Nhâm Tiểu Túc nghĩ chúng mang thù vì lần trước hắn đã thoát khỏi miệng chúng. Có điều hiện tại nhìn lại, dường như tình huống càng thêm phức tạp.
Mặc kệ, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chỉ cần đàn sói không tập kích họ là được. Về phần đến cùng vì lý do gì hắn không cần biết.
Vài ngày nữa, hắn có thể tạm biệt nơi này, tiến vào hàng rào, nơi hắn hằng mơ ước, không cần sống trong lo lắng chờ đợi nữa.
Mỗi ngày cuộc sống dần tốt hơn, Nhâm Tiểu Túc đã đồng ý sẽ cho Nhan Lục Nguyên sống những ngày tốt lành.
Trở lại xe, tất cả mọi người đã rời xe hoạt động. Chung quy trong xe không tính là chậc, có điều chắc chắn sẽ không thoải mái.
Lúc này Vương Phú Quý tìm tới Nhâm Tiểu Túc, hắn trịnh trọng nói:
- Cám ơn ngươi Tiểu Túc, cám ơn ngươi đã dẫn hai cha con chúng ta vào hàng rào.
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Phú Quý, +1!”
Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Phú Quý nói:
- Chúng ta không cần khách khí. Không chỉ tiến vào hàng rào, sau này chúng ta có thể mở lại tiệm tạp hóa của ta.
Kết quả lúc này Vương Phú Quý lắc đầu:
- Không phải tiệm tạp hóa của ta, mà là tiệm tạp hóa của ngươi. Ngươi nghe này Tiểu Túc, đây là thứ ngươi dùng mạng sống của mình đổi lấy. Về sau ta sẽ là người quản lý cho ngươi, nhớ cho ta tiền lương cao cao chút.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hắn không nghĩ Vương Phú Quý có thể từ bỏ lợi ích lớn như thế.
Vào lúc Vương Phú Quý đang nghĩ nên thuyết phục Nhâm Tiểu Túc thế nào lại nghe Nhâm Tiểu Túc cảm động nói:
- Được, ta nghe ngươi.
Vương Phú Quý:
- …
Quả nhiên vẫn là tên yêu tiền không biết xấu hổ hắn nhận thức nhiều năm…
Bất quá lúc này Nhâm Tiểu Túc bổ sung một câu:
- Ngươi có ba mươi phần trăm cổ phần cửa hàng, lợi nhuận từ thuốc của ngươi ngươi có thể giữ hết.
Cổ phần này cũng không phải tặng không. Đầu tiên Nhâm Tiểu Túc biết mình không có thiên phú kinh doanh, mà lão Vương đã buôn bán cả đời. Vì thế Nhâm Tiểu Túc cảm thấy ai giỏi cái gì thì làm cái đó, hắn có thể tập trung làm tốt những chuyện khác.
Kỳ thật, hiện tại chuyện Nhâm Tiểu Túc muốn làm nhất không phải kiếm tiền mà là đến trường.
…
La Lam thừa dịp Nhâm Tiểu Túc bỏ đi, ánh mắt một mực đánh giá Trần Vô Địch.
Phải nói La Lam hiểu khá rõ về Trần Vô Địch. Dù Trần Vô Địch làm gì cũng có người báo cho hắn.
La Lam từng hâm mộ em trai mình, chung quy nó có siêu phàm giả làm bảo tiêu, nghe rất tuyệt.
Trong quân doanh Khánh Chẩn xuất hiện siêu phàm giả, đáng tiếc La Lam lại không may như thế.
Bây giờ, La Lam phát hiện Trần Vô Địch có thể một mình giải quyết ba vật thí nghiệm liền động tâm.
Phải biết, Trần Vô Địch này là một kẻ đần. Hắn đường đường là người đứng đầu tập đoàn Khánh thị, chẳng lẽ không dỗ được một kẻ đần?
Nhâm Tiểu Túc cũng không biểu lộ năng lực siêu phàm của mình trước mặt La Lam. Cho nên trong mắt La Lam, Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân có thân thủ tốt và lớn gan thôi. Sao có thể có được vệ sĩ là siêu phàm giả như Trần Vô Địch chứ, hơn nữa còn là quan hệ thầy trò!
So với Nhâm Tiểu Túc, La Lam hắn có tiền hơn, đẹp trai hơn Nhâm Tiểu Túc. Hắn còn là đại nhân vật nắm giữ quyền lực người khác không tưởng tượng nổi. Loại người tài giỏi như hắn hẳn nên có tùy tùng là Trần Vô Địch mới đúng!
La Lam nghĩ tới đây thì hớn hở vui vẻ đi tới bên cạnh Trần Vô Địch:
- Cái kia… Vô Địch à, ngươi xem sư phụ ngươi nghèo như vậy, bằng không theo ta lăn lộn đi?
Trần Vô Địch lườm La Lam:
- Ta không muốn nói chuyện với Bôn Ba Nhi Bá.
La Lam:
- ???
Bôn Ba Nhi Bá cái ccmm, tính gây khó dễ cho ta hả!
Đến cùng người điên suy nghĩ thế nào vậy, có thể bình thường một chút không?!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã trở về, hắn thấy La Lam ở bên cạnh Trần Vô Địch thì cười nói:
- Thế nào, ngươi cũng muốn tới Tây Thiên thỉnh kinh? Ngươi muốn cũng được, chúng ta thiếu Bạch Long Mã… Không được, bộ dạng của ngươi không giống Bạch Long Mã.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn bốn phía, khi thấy được Vương Đại Long, hai mắt hắn sáng lên:
- Chúng ta lại thiếu một cái đòn gánh và hai cái giỏi, bằng không người làm vỏ trúc đi!
La Lam tức giận xoay người. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có lẽ vì mình không đủ điên nên không hợp với đám Nhâm Tiểu Túc..
Sáng sớm hôm sau, bọn họ lại chuẩn bị lên đường. Lần này, họ chuẩn bị đi thẳng tới hàng rào 109!
Lúc trước, khi xe La Lam hư, họ đều cần đồ thay thế theo. Cho nên xăng đủ đi hết quãng đường này.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới bộ dáng được sống trong hàng rào của mình. Đột nhiên hắn hỏi Khương Vô và đám học sinh:
- Đến cùng trong hàng rào có bộ dáng thế nào?
Khương Vô nhớ lại:
- Học sinh trong hàng rào có thể an tâm đi học. Giờ nghỉ trưa họ có thể tập bóng rổ đến đổ mồ hôi. Các cô gái thấy nam sinh mình thích sẽ ồn ào cổ vũ. Kỳ thật lão sư đều biết họ có tình cảm với nhau, nhưng đều lựa chọn mắt nhắm mắt mở. Đường nhiên, cũng có không ít lão sư mắng vốn phụ huynh học sinh.
- Mắng vốn phụ huynh?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ:
- Để làm gì?
- Để người nhà trách phạt bọn nhỏ.
Khương Vô cười nói.
- A.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- May mà ta không có phụ huynh…
Những lời này khiến Khương Vô không khỏi nghẹn ngào. Nàng sửng sốt không biết nên nói gì tiếp! Không biết vì sao Khương Vô cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Nguyên lai thiếu niên có thể sống sót ở nơi hoang dã lại không còn người nhà.
Nhâm Tiểu Túc hô:
- Lên xe, xuất phát!
Sau đó hắn thấy La Lam đứng đối diện hướng cũ vái ba vái, dành cho những chiến sĩ đã tử trận.
Kỳ thật trên đường La Lam cũng không lộ ra tâm tình bi thống gì, trông vô cùng lạc quan.
Nhưng khi thấy một màn này, Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy La Lam không biểu hiện sự bi thương là vì không muốn người khác thấy mặt yếu đuối của hắn mà thôi.