Chương 144: Bí Mật
Trong khi mọi người tan học, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đi ngược dòng người lên sân thượng có chút chói mắt. Bất quá đám học sinh đều vội vã rời khỏi trường nên không ai chú ý tới họ.
Nhâm Tiểu Túc đi theo Dương Tiểu Cận, hắn chợt phát hiện dáng người đối phương rất được, vóc dáng khá cao….
Ở ngã rẽ cầu thang, Dương Tiểu Cận liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc lập tức thu hồi ánh mắt của mình.
Khi tới sân thượng, Dương Tiểu Cận đẩy cánh cửa rỉ sét ra. Trong chớp mắt tầm mắt Nhâm Tiểu Túc được mở rộng. Đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội quan sát cả hàng rào. Tuy tòa nhà không cao lắm nhưng vẫn nhìn được rất xa.
Lúc này, Dương Tiểu Cận ném một thứ cho Nhâm Tiểu Túc. Đây là chủy thủ Dương Tiểu Cận trộm lần trước.
- Thanh toán xong.
Âm thanh Dương Tiểu Cận cực kỳ bình tĩnh. Nàng cũng không giải thích vì sao lúc trước lại ăn trộm chủy thủ. Nhâm Tiểu Túc cũng không truy cứu.
Hai người cứ thế đứng trên sân thượng.
Đột nhiên, sau lưng Nhâm Tiểu Túc truyền tới bước chân. Nhâm Tiểu Túc nhìn lại thì thấy là hai học sinh, một nam một nữ nắm tay nhau đi lên cầu thang. Xem bộ dáng hẳn là một cặp tình nhân.
Cặp tình nhân phát hiện trên sân thượng có người cũng không để ý mà đi tiếp.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc đi tới đóng cửa sân thượng lại…
Cặp tình nhân nhìn cửa bị đóng, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhâm Tiểu Túc đóng kỹ cửa xong quay lại nhìn Dương Tiểu Cận. Lúc này lại thấy hai tay đối phương đang cầm một khẩu súng lục màu bạc nhắm về phía mình.
Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn liền biết lai lịch của khẩu súng này, Sig.p238. Mẫu súng lục bỏ túi kinh điển của công ty Sauer, được mệnh danh là “Cô gái xinh đẹp”.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không hoảng hốt. Hắn nói:
- Muốn động thủ đã làm từ sớm. Tới đây không phải để nói chuyện cho rõ ràng ư?
Nếu Dương Tiểu Cận có ý định nổ súng, nàng ấy sẽ không ném dao găm cho hắn để vẽ vời thêm chuyện. Lúc này Nhâm Tiểu Túc tỉnh táo dị thường.
Dương Tiểu Cận thu súng lục lại:
- Sao ngươi trốn ra được?
- Chạy một đường thôi.
Nhâm Tiểu Túc giả ngốc.
- Sau khi chúng ta rời đi, đến cùng trong Cảnh Sơn xảy ra chuyện gì?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Vật thí nghiệm đếm không xuể lao ra, còn có quái vật trong miệng núi lửa.
Nhâm Tiểu Túc nói ngắn gọn:
- Xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Ngươi không tưởng tượng nổi quái vật trong miệng núi lửa đáng sợ tới mức nào đâu.
- Giống như ta nghĩ.
Dương Tiểu Cận cải chính.
Câu trả lời này khiến Nhâm Tiểu Túc sửng sốt. Vì ngữ khí Dương Tiểu Cận cực kỳ ung dung. Chẳng lẽ Dương Tiểu Cận cần thấy qua thứ giống như thế?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi lo ta sẽ tố cáo Khánh thị về tin tức của ngươi?
- Hiện tại thì không.
Dương Tiểu Cận nói:
- Vì ngươi cũng có bí mật không muốn Khánh thị biết.
- Bí mật gì?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có gì đó là lạ, cứ như có chuyện gì mà hắn không biết!
Dương Tiểu Cận cười rộ lên. Nụ cười có một ít đắc ý:
- Ta và Lạc Hinh Vũ đi đường cũ thì phát hiện đàn sói vẫn chờ ở hẻm núi. Nếu không nhờ năng lực của Lạc Hinh Vũ, e rằng hai chúng ta phải đi đường vòng rồi. Mà ta tính toàn thời gian ngươi quay lại, nhất định trước khi hàng rào 113 sụp ngươi đã về đó. Đầu tiên ngươi chỉ là người bình thường có sức khỏe hơn người nên căn bản không có khả năng chạy nhanh tới thế. Tiếp theo, nếu ngươi chỉ là người bình thường, ngươi cũng không thể thoát khỏi đàn sói.
Nhâm Tiểu Túc càng nghe thì trong lòng càng căng thẳng. Chỉ thấy Dương Tiểu Cận nói:
- Cho nên ngươi cũng là siêu phàm giả. Bất quá che giấu kỹ hơn ta và Lạc Hinh Vũ mà thôi. Khó trách ngươi có thể tiến vào Cảnh Sơn, thì ra là có lá bài tẩy chưa lật.
- Căn bản trên đường quay về ta không thấy đàn sói.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Ta trực tiếp chạy xuyên qua hẻm núi. Bọ mặt người không nhanh, khi chúng chạy ra ta đã rời khỏi hẻm núi rồi.
Dương Tiểu Cận chăm chú nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta không nghe.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ, hắn chuẩn bị một đống lời giải thích, người ta chỉ nói có ba chữ là xong.
Dương Tiểu Cận bỗng nói tiếp:
- Ta cũng không muốn uy hiếp ngươi. Chỉ để ngươi hiểu rõ, mọi người đều có bí mật, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện lưỡng bại câu thương.
- Thành giao!
Nhâm Tiểu Túc nói.
Kỳ thật đây cũng là mục đích của hắn. Chỉ cần mọi người chung sống hòa bình thì không có chuyện gì rồi.
Lúc ở Cảnh Sơn, hai người họ cũng tương đối hòa hợp, không tới mức người chết ta sống.
Hơn nữa, nếu Dương Tiểu Cận muốn động thủ, trên thực tế Nhâm Tiểu Túc có nhiều điểm yếu hơn. Bởi vì đám Nhan Lục Nguyên đều là người thường.
Đương nhiên, khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi cũng không khiến Nhâm Tiểu Túc mất cảnh giác. Ngay cả chủy thủ Dương Tiểu Cận cũng có thể trộm về thì có chuyện gì nàng không làm được…
Nói xong, Dương Tiểu Cận chuẩn bị xuống lầu. Khi nàng đi qua người Nhâm Tiểu Túc, nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc nắm chặt cây chủy thủ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vì sao công ty Hỏa Chủng thu mua huyết dịch siêu phàm giả? Vì sao các người muốn giết Khánh Chẩn?
- Hàng rào 109 nguy hiểm hơn ngươi tưởng nhiều. Đừng nên trêu vào Hỏa Chủng, cũng đừng bán huyết dịch. Ta chỉ có thể nói như thế. Còn chuyện giữa chúng ta và Khánh Chẩn không phải chuyện ngươi có thể nhúng tay vào.
- Có gì nguy hiểm nữa không?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Chẳng lẽ trừ Hỏa Chủng, nơi này còn thế lực của những tổ chức khác?
- Không cần lo.
Dương Tiểu Cận nói:
- Hơn nữa gần đây e rằng ngươi không có sức quản chuyện khác đâu. Hẳn ngươi đã đánh giá thấp sự bài xích lưu dân của người trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ. Chẳng nhẽ việc này vẫn chưa xong?
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn xuống cổng trường thấy một cô gái với khăn trùm đầu, đeo kính râm đang đứng. Đối phương thấy Nhâm Tiểu Túc liền phất tay chào hỏi.
Cử chỉ quen thuộc này khiến Nhâm Tiểu Túc nhận ra đó là Lạc Hinh Vũ…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc hỏi ra nghi vấn cuối cùng. Kỳ thật đây cũng là điều hắn thắc mắc nhất:
- Vì sao siêu phàm giả lại tồn tại?
Dương Tiểu Cận đứng ở cửa ra vào tầng thượng, quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nàng chỉ một ngón tay vào đầu mình:
- Trong quá trình con người tiến hóa đã làm yếu nhược đi khả năng của tư chi. Ngươi từng nói, Trương Cảnh Lâm ở hàng rào 178 bảo, đây là cái giá của trí tuệ.
- Biết.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Lúc ấy, Dương Tiểu Cận từng ám chỉ cho Nhâm Tiểu Túc biết, Trương Cảnh Lâm không đơn giản. Nguyên lai khi đó Dương Tiểu Cận đã đoán ra thân phận của đối phương, chỉ là chưa xác định được thôi.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác cuộc nói chuyện này rất quan trọng. Dường như đối phương chuẩn bị công bố chân tướng mà hắn muốn biết nhất. Nhâm Tiểu Túc trở nên nghiêm túc.
- Cho nên, cái giá càng lớn, thu hoạch càng lớn.
Dương Tiểu Cận nói tiếp.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ:
- Là sao?
Dương Tiểu Cận cười cười, đè thấp mũ lưỡi trai:
- Khi tai nạn tới, ý chí của nhân loại là vũ khí đệ nhất để đối đầu với nguy hiểm.