Chương 150: Mất Trí
Nhìn tình huống trước mắt, hẳn bọn La Lam đã tính sẵn tuyến đường, lên kế hoạch hoàn hảo. Chỉ là Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực. Ngươi là lão đại của Khánh thị, sao lại quen thuộc với cống thoát nước của Lý thị người ta thế?!
Chẳng lẽ Khánh thị đã sắp xếp rất nhiều gian tế nào đây. Hoặc nói, Khánh thị đã sớm đánh chủ ý vào nơi này.
Dương Tiểu Cận móc một dụng cụ quan sát từ trong túi ra đưa cho Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy có chút ngơ ngác:
- Ngươi tưởng ta là quan sát viên của ngươi hả? Ngươi tỉnh táo lại đi.
Dương Tiểu Cận:
- Cự ly?
Nhâm Tiểu Túc:
- ... 651 mét.
Dương Tiểu Cận:
- Tốc độ gió?
Nhâm Tiểu Túc:
- Bán tốc phong, 0.4 mét mỗi giây.
Gió trong giới bắn tỉa được phân thành 3 loại: Toàn tốc phong, bán tốc phong và linh tốc phong.
Toàn Tốc Phong là chỉ độ ảnh hưởng của lực gió tới tới sự sự ổn định về đường bay của viên đạn. Hướng gió này tới từ điểm 2, 3, 4; ở vị trí 8, 9, 10 giờ. Tới điểm 5, 7, 11 thì độ ảnh hưởng chỉ có một nửa, đây được gọi là bán tốc phong. Mà linh tốc phong cũng như tên gọi, không ảnh hưởng tới đường bay, hướng gió ở điểm 6, 12.
Nhâm Tiểu Túc vừa dứt lời, chỉ thấy Dương Tiểu Cận đã nhanh chóng điều chỉnh góc độ ngắm bắn.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực lên tiếng:
- Ngươi muốn giết La Lam?
Oanh một tiếng, Dương Tiểu Cận dùng tiếng súng trả lời Nhâm Tiểu Túc. Âm thanh vang rền vang lên cực kỳ đột ngột trên bầu trời, thiếu chút dọa Nhâm Tiểu Túc nhảy dựng lên!
Bỗng nhiên, Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía La Lam. Hắn phát hiện Dương Tiểu Cận không bắn La Lam mà bắn về phía xe việt dã của họ.
Bắn trật ư?
Qua một lúc, chiếc xe nổ tung. Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới bừng tỉnh, không phải Dương Tiểu Cận bắn trật. Từ ban đầu mục tiêu nàng ngắm chính là bình xăng của chiếc xe đó, hơn nữa nàng còn dùng đạn lửa.
Có thể khiến bình xăng nổ chỉ có loại đạn lửa đặc biệt như Hạt Giống mà thôi. Không có ai rảnh rỗi lấy đạn lửa đi đánh lén người khác hết.
Ngược lại, La Lam vừa chạy tới chiếc xe thì phẫn nộ. Là tên nào! Hắn sắp leo lên xe trốn được rồi, kết quả xe bị bắn nổ!
Có điên không vậy hả?!
Không có xe họ chạy trốn kiểu gì!
Thế nhưng La Lam chẳng hề do dự, mắt thấy rất nhanh người của Lý thị sẽ kéo tới đây vì động tĩnh này. La Lam quyết đoán dẫn đám Đường chu chui về cống ngầm…
Nhâm Tiểu Túc ê răng nhìn Dương Tiểu Cận thu hồi súng:
- Đêm hôm khuya khoắt ngươi bắn nổ xe của họ là để chơi họ một vố?
Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc:
- Chơi rất vui mà.
Chơi vui?! Đây là chuyện thú vị trong mắt nữ nhân điên này!
Nhâm Tiểu Túc nhin đội Chiến Bộ của Lý thị đang chạy tới.
Dương Tiểu Cận lại cười nói:
- Chúc ngươi may mắn.
Dứt lời, bóng mờ bên cạnh Dương Tiểu Cận xuất hiện một cáng cửa, nàng nắm bàn tay vừa vươn ra khỏi đó, biến mất trong tầm mắt Nhâm Tiểu Túc
Cái tay kia, hẳn là Lạc Hinh Vũ…
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cả người không tốt. Lại nữa?!
Vì thế Dương Tiểu Cận không chỉ hố đám La Lam, nàng nổ súng bại lộ vị trí cũng là hố Nhâm Tiểu Túc!
Chỉ một lát, Nhâm Tiểu Túc nghe có người rống to:
- Trên sân thượng ngân hàng có tay súng bắn tỉa!
Ha ha, thật thú vị!
Hắn xoay người bò xuống tòa nhà, không đi sẽ bị Lý thị hốt đó!
…
Sau khi quay về cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc mồ hôi đầm đìa. Vừa rồi hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên. Dù tố chất thân thể hắn đã được cường hóa cũng có phần không chịu được.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không vào bằng cửa chính mà nhảy xuống từ nóc nhà hậu viện.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện đám Vương Phú Quý đều ở trong sân. Nhan Lục Nguyên vây quanh Nhâm Tiểu Túc kiểm tra một vòng, phát hiện Nhâm Tiểu Túc không bị thương mới yên lòng:
- Ca, có chuyện gì?
- Hảo Chủng và siêu phàm giả có xung đột. Quả nhiên công ty này không có hảo ý. Có siêu phàm giả tới công ty họ bán huyết dịch. Kết quả rơi vào trong bẫy của họ.
Nhâm Tiểu Túc giải thích đơn giản.
Bấy giờ, Khương Vô ở bên cạnh không nói gì. Nàng theo đám Nhâm Tiểu Túc chạy tới hàng rào 109, ít nhất cũng biết Nhâm Tiểu Túc không phải người thường.
Hơn nữa Trần Vô Địch còn gọi Nhâm Tiểu Túc là sư phụ. Sư phụ của siêu phàm giả hẳn cũng là siêu phàm giả a…
Ký thật đối với siêu phàm giả, Khương Vô cũng không có cảm nhận gì đặc biệt. Nàng chỉ phán đáo dựa vào logic của mình mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nói với Khương Vô:
- Khương lão sư, có lẽ nguy hiểm không lan tới gần đây. Để ta bảo Trần Vô Địch đưa ngươi về.
- Ừ.
Khương Vô trả lời.
Có điều lúc này, bỗng nhiên bên ngoài cửa hàng vang lên tiếng đập của. Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, bây giờ cửa hàng đã đóng, là ai tới gõ cửa?
Nhâm Tiểu Túc đi tới, nhìn qua mắt mèo ở cửa thì thấy đám người La Lam đang đứng!
Nhâm Tiểu Túc mở cửa, biểu tình cổ quá nhìn La Lam:
- Sao trên người ngươi thối thế?
La Lam dẫn theo đám Đường Chu tiến vào. Dường như hắn cũng không muốn nói thật:
- Không cẩn thận bị té. Đem hắc dược ra đây, chúng ta có người bị thương.
Nhâm Tiểu Túc giả bộ như không có việc gì:
- Sao lại bị thương. Vừa rồi hàng rào có tiếng nổ mạnh, đừng nói liên quan tới các người nhé?
- Ngươi đừng nói lung tung.
La Lam thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Chúng ta chỉ không cẩn thận vấp té thôi!
Kỳ thật La Lam cũng biết lời này chỉ lừa được quỷ. Nhâm Tiểu Túc thông minh như thế sao lại tin lời nói dối này của hắn.
Có điều La Lam không còn cách khác, hắn không thể chính miệng thừa nhận.
Nhâm Tiểu Túc vui cười. Hắn cố ý trêu chọc La Lam:
- Ồ, các ngươi đi bộ à? Xe các ngươi đâu?
La Lam nhức trứng:
- Bảo dưỡng rồi.
- Bảo dưỡng là gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Qua một thời gian xe cần được bảo dưỡng.
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc
- Như vậy mà ngươi cũng không biết?
- Ta chưa từng lái xe.
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở.
Lúc này La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Chuyện đêm nay đừng nói ra. Bằng không ta sẽ tiết lộ chuyện Trần Vô Địch là siêu phàm giả.
- Phiền ngươi lo rồi.
Nhâm Tiểu Túc bực mình lấy hắc dược ra. Hắn tỉ mỉ đánh giá người đang hôn mê. Trong lòng không khỏi suy đoán đây có phải 1 trong 2 siêu phàm giả kia không
Hiện tại La Lam không dám dẫn siêu phàm giả tới bệnh viện nên chỉ có thể tới nơi này của Nhâm Tiểu Túc. Lúc trước hai bên từng quen biết, tuy La Lam có chút bất mãn với Nhâm Tiểu Túc. Nhưng nói chung khi có chuyện La Lam vẫn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc tương đối đáng tin.
Đột nhiên, La Lam có phần nghi ngờ hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, sao đầu ngươi toàn mồ hôi vậy? Có phải vừa chạy đi đâu về không?
- Không có.
Nhâm Tiểu Túc chỉ vào xe đạp trong sân:
- Ta đang học lái xe đạp, lão sư Khương Vô tới dạy chúng ta.
- A.
La Lam gật đầu:
- Lão sư Khương Vô, ngươi tới dạy họ lái xe đạp à?
Khương Vô cười gật đầu:
- Đúng thế, họ không biết lái.
Biểu tình của Khương Vô cực kỳ tự nhiên, không hề có tí dấu vết nào của việc nói dối.