Chương 154: Thành Quả Nghiên Cứu
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc là người rất dễ hài lòng. Năng lực siêu phàm có vẫn hơn không, không rút phải kỹ năng nhảy dây (giật gân*) cấp đại sư đã là tốt lắm rồi.
*Ở những chương trước mình chưa hiểu lắm, bây giờ sửa lại cho đúng.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy trên người Lạc Hinh Vũ nhất định có kỹ năng này. chung quy chỉ một mình Dương Tiểu Cận nhảy dây thì không vui…
Nhưng hài lòng thì hài lòng, mỗi lần nghĩ tới vốn có thể đạt được năng lực Ám Ảnh Chi Môn toàn vẹn thì Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm thấy có phần tức giận…
Lúc phụ chế, nếu không thể có hoàn toàn sao ngươi không nói a. Lại phục chế kỹ năng không hoàn hảo là cái quỷ gì.
Nhâm Tiểu Túc nhớ tới nhiều lần Lạc Hinh Vũ mở Ám Ảnh Chi Môn dẫn Dương Tiểu Cận bỏ trốn. Hắn rất muốn có kỹ năng như thế, nếu có Ám Ảnh Chi Môn hòa hảo, dù gặp phải đàn sói Nhâm Tiểu Túc cũng không cần sợ.
Kết quả bây giờ hắn phát hiện chỉ xuyên được có một tay! Như vậy để làm gì? Trộm đồ chắc?
Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn chưa mở được Ám Ảnh Chi Môn một cách chính xác. Nhìn độ lệch này, muốn có cửa ra chính xác vẫn chưa được.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc này vẫn luyện tập được. Chắc chắn sẽ có ngày hắn sử dụng Ám Ảnh Chi Môn một cách thuần thục.
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc không biết Lạc Hinh Vũ mất một năm mới dùng được Ám Ảnh Chi Môn tùy ý.
Nhâm Tiểu Túc quay về cửa hàng, giam mình trong phòng tập luyện. Hắn không ngừng khai mở Ám Ảnh Chi Môn, muốn tìm ra quy luật của nó.
Nếu Lạc Hinh Vũ biết được việc này hẳn sẽ kinh ngạc tới ngây người. Vì khi nàng mới bắt đầu tập luyện, mỗi ngày chỉ mở được hai lần đã kiệt sức, đầu hoa mắt váng. Cho tới tận bây giờ, Lạc Hinh Vũ chỉ mở được cửa ra và vào có khoảng cách tầm 1 km. Dưới tình huống tinh thần lực tốt nhất cũng chỉ mở liên tục được ba bốn lần.
Còn Nhâm Tiểu Túc, chỉ trong ngắn ngủi hắn đã mở được 10 lần Ám Ảnh Chi Môn…
Lúc này, Tiểu Ngọc Tỷ tới gõ cửa phòng, Nhâm Tiểu Túc mở cửa, hiếu kỳ nói:
- Sao thế Tiểu Ngọc Tỷ, ăn cơm hả?
- Không có ăn cơm.
Tiểu Ngọc Tỷ đen mặt hỏi:
- Ta muốn hỏi ngươi, Nhan Lục Nguyên đâu, có phải ngươi quên không đợi họ tan học không?
- Ặc?!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới kịp phản ứng. Vốn hắn sẽ đợi Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long cùng về. Kết quả hắn đi theo Dương Tiểu Cận, quên Vương Đại Long và Nhan Lục Nguyên ở trường:
- Để ta đi đón họ!
- Ngươi làm anh trai kiểu gì hả?
Tiểu Ngọc Tỷ oán giận:
- Nhanh đón hai đứa nhỏ về ăn cơm, cơm xong cả rồi.
Có điều một khắc sau, Khương Vô dẫn Vương Đại Long và Nhan Lục Nguyên tới. Nàng cười nói:
- Không phải nói hôm nay tiếp tục học đạp xe à. Sao vừa tan học ngươi đã đi đâu mất rồi.
Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:
- Khương lão sư tới rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm với chúng ta.
Nhan Lục Nguyên lạnh lùng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta ở trong lớp thấy ngươi đi cùng Dương Tiểu Cận…
Nhâm Tiểu Túc có chút xấu hổ:
- Ha ha ha, có việc gấp, việc gấp!
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng ô tô. Dường như có ô tô vừa dừng trước cửa.
Ồ, Nhâm Tiểu Túc không khỏi hiếu kỳ. Hôm nay là ngày gì mà hết người này tới người khác tới.
Âm thanh La Lam vang lên:
- Nhâm Tiểu Túc? Mau tới xem xe của ta thế nào này?
Nhâm Tiểu Túc trợn mắt, mua xe mới thì đắc ý cái gì. Có tiền thì hay lắm hả?!
Bất quá, La Lam tới đây làm gì nhỉ. Vương Phú Quý nói hồi trưa La Lam đã đưa tiền tới.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, La Lam và Đường Chu đi vào. Đường Chu cầm không ít đồ trong tay. La Lam kêu Đường Chu nói:
- Mấy cái này của Đông Phụ Nam tiểu thư, là thuốc bổ và dưỡng thương cho nàng.
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc phảng phất thấy La Lam cứ như người đang yêu.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Không tới mức như vậy chứ. Ngươi đường đường là ông chủ lớn của Khánh thị, vừa không gặp người ta một buổi đã vội vàng mặt nóng dán mông lạnh rồi?
La Lam không vui:
- Ngươi thì biết cái gì. Trước kia ta đều thân trong muôn hoa, một chiếc lá không dính người. Hiện tại lãng tử quay đầu, phát hiện chỉ có Đông Phụ Nam mới thích hợp với ra!
- Một chiếc lá không dính người?
Nhâm Tiểu Túc vui cười:
- Vậy chẳng lẽ thuốc ngươi mua là Đường Chu dùng?
- Ngươi đừng có ngậm máu phun người nha. Ta mua thuốc lúc nào!
Sắc mặt La Lam đại biến.
Lúc này, Đông Phụ Nam vẫn đang dưỡng thương trong phòng của Tiểu Ngọc Tỷ. Nàng nghe được âm thanh của La Lam thì khóa trái cửa.
Cùm cụp một tiếng, biểu tình La Lam muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ…
Bất quá La Lam cũng không phải người thường. Hắn lôi kéo Nhâm Tiểu Túc nói sang chuyện khác:
- Gần đây có thể cho ta mượn Trần Vô Địch không?
- Ngươi muốn Trần Vô Địch làm gì? Hắn là người sống, ta cho ngươi mượn thế nào. Chính ngươi tự kiếm hắn mà hỏi đi.
Nhâm Tiểu Túc không trả lời.
Hai ngày nay ta phát hiện có thế lực khác tới hàng rào.
La Lam nhỏ giọng nói thầm:
- Nghe nói nghiên cứu trong trường đại học hàng rào 109 đã tới bước cuối cùng. Rất nhiều người muốn đoạt lấy thành quả nghiên cứu.
- Nghiên cứu cái gì?
Nhâm Tiểu Túc hứng thú, thế nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
- Ta cũng không biết….
La Lam nói.
- Ngươi không biết là vật gì mà cũng muốn?
Nhâm Tiểu Túc buồn bực. Bất quá nhìn tình huống trước mắt. Hẳn Khánh thị không có người trong trường đại học. Cũng không biết La Lam nghe ai nói tới. Lúc trước Dương Tiểu Cận cũng nói Lý thị toàn lực bảo vệ thứ này.
E rằng, thứ này có quan hệ chặt chẽ tới việc thay đổi bố cục tập đoàn. Chỉ như thế mới khiến thế lực khắp nơi coi trọng.
Hơn nữa, hơn nữa sau chuyện đêm hôm đó. Lý thị trục xuất nhân viên của Hỏa Chủng, chứ không trắng trợn lùng bắt siêu phàm giả bỏ trống. Như thế hẳn vì họ không muốn kiếm thêm rắc rối, đa phần nhân thủ cũng được điều đi bảo vệ thành quả nghiên cứu.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc thật sự hiếu kỳ. Không biết Khánh thị nghiên cứu cái gì? Ai cũng biết, chỉ có La Lam là mơ mơ màng màng?
- Chúng ta không có người trong trường đại học.
La Lam nói:
- Nhưng nhiều thế lực để ý tới nó như thế, nhất định có giá trị rất đặc thù! Ngươi bảo Trần Vô Địch tới bảo vệ ta, ta sẽ trả tiền!
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy La Lam đang trợn mắt nói dối. Chắc chắn đối phương biết thành quả nghiên cứu là gì, chỉ không muốn nói hắn biết mà thôi!
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu từ chối La Lam:
- Ngươi muốn Trần Vô Địch bảo vệ ngươi thì tự nói đi. Ta không ra lệnh cho hắn đâu.
Lúc này, có người của Khánh thị đi vào từ bên ngoài. Hắn thấp giọng nói với La Lam hai câu rồi rời đi. Nhâm Tiểu Túc đánh giá bóng lưng đó, hắn cảm thấy hẳn Khánh thị đang có kế hoạch bí mật nào đó.
Nhâm Tiểu Túc không biết thành quả nghiên cứu là gì. Nếu biết, hắn có thể dùng Ám Ảnh Chi Môn trộm đi không…
La Lam thấy Nhâm Tiểu Túc không muốn cho mình mượn người cũng không nói nhảm. Dứt khoát đi tới trước cửa Đông Phụ Nam. Nói chưa hết hai câu, Đông Phụ Nam đã nói vọng ra:
- Chừng nào ngươi ốm đi ta sẽ gặp ngươi.
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
- Vậy chắc không gặp được đâu.
La Lam tức giận:
- Nói bậy bạ cái gì, không phải chỉ là giảm béo thôi à. Rất nhanh ta sẽ gầy xuống!
Vừa dứt lời, La Lam nhỏ giọng nói thầm với Đường Chu bên cạnh:
- Làm sao mới gầy nhanh?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Sáng ăn 1 cái bánh bao, trưa ăn 1 cái bánh bao, tổi ăn 1 cái bánh bao. Nhất định rất mau gầy.
La Lam trầm tư:
- Ăn trước hay sau khi ăn cơm?
Nhâm Tiểu Túc:
- ???