Chương 164: Tâm Nhãn Của Khánh Thị Quá Nhỏ
Ở hàng rào 113, La Lam cực kỳ nổi danh. Hơn nữa thường xuyên tham dự họp hành và tiệc tùng ở những nơi công cộng. Bình thường, công tác bảo an sẽ do tư binh đảm nhiệm, vì thế Hứa Hiển Sở từng gặp qua La Lam rồi.
Có điều Hứa Hiển Sở không khỏi ngơ ngác, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới bản thân vừa vặn đụng phải La Lam ở đây!
Thế nhưng rất nhanh Hứa Hiển Sở đã ý thức được, nhìn như trùng hợp chứ thật ra tất cả có một loại liên hệ.
Lúc Hứa Hiển Sở chọn để lẻn ào 109 là thời điểm tư binh buông lỏng cảnh giác nhất. Cho nên rất nhiều người đều chọn lúc này để đưa đồ cấm vào.
Mà Khánh thị muốn vận chuyển súng ống đạn dược vào hàng rào do Lý thị quản lý thì chỉ còn đường buôn lậu. Hứa Hiển Sở lại chọn trúng chiếc xe buôn lậu để đi vào, từ đó mà đụng phải La Lam…
Có điều một xe súng ống đạn dược này chỉ sợ có thể phát động được một chiến dịch nhỏ luôn đấy. Chẳng lẽ Khánh thị chuẩn bị đánh chiếm hàng rào 109?!
Điều khiến Hứa Hiển Sở khó lòng tiếp nhận là, hắn đã đen thế này mà đối phương vừa nhìn đã nhận ra!
Trong chớp mắt, Hứa Hiển Sở nhảy xuống xe, hắn đá vào ngực La Lam một cái rồi chạy về phía trước. Lúc này, binh sĩ của Khánh thị vẫn chưa kịp phản ứng. Nếu hắn không chạy nhanh, đợi một lúc nữa e rằng khó lòng chạy thoát.
La Lam ai ôi một tiếng rồi lộn một vòng bật ngửa ra sau. Hắn nằm dưới đất vẫn không quên quát:
- Mau lên, nhanh chóng bắt Hứa Hiển Sở lại cho ta! Phải bắt lấy hắn! Hắn là Hứa Hiển Sở!
Chỉ thấy binh sĩ của Khánh thị lập tức cầm súng giảm thanh đuổi theo, động tác mau lẹ như liệp cẩu!
Hứa Hiển Sở chạy phía trước quay đầu lại nhìn thì xém tí là bị hù chết. Dù hắn có ảnh tử có thể đỡ đạn, nhưng nhiều quá thì không được đâu!
Giờ khắc này, Hứa Hiển Sở cảm thấy cực kỳ buồn bực. Lúc trước hắn chỉ tò mò một chút về bí mật của Cảnh Sơn mà thôi. Nhưng ngay cả vòng phong tỏa hắn còn chưa vào được mà. Tâm nhãn của Khán thị cũng nhỏ quá rồi!
Một đám người chạy như điên trên đường. Binh sĩ của Khánh thị cũng không dám tùy tiện nổ súng. Dù đây là súng giảm thanh nhưng nếu bắn ra vẫn sẽ có động tĩnh không nhỏ. Lỡ mà kinh đội đến binh sĩ của lý thị, chỉ sợ mọi người lại phải lần nữa trốn vào cống thoát nước.
Vị trí hiện tại của họ cách cửa hàng Nhâm Tiểu Túc không quá xa. Cho nên Hứa Hiển Sở vừa chạy mấy cây số đã tới trước cửa hàng.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc bị động tĩnh bên ngoài kinh động. Hắn vụng trộm kéo màn cửa nhìn ra ngoài. Kết quả thấy một bóng người chạy qua. Nhâm Tiểu Túc nhìn lại thì thấy hơn 10 người mặc y phục binh sĩ màu đen chạy đuổi theo bóng người vừa rồi.
… Đây không phải người của Khánh thị đó sao.
Thấy những binh sĩ Khánh thị đó chạy tới. Nhâm Tiểu Túc kéo màn cửa lên thì thấy phía sau là La Lam vừa thở hồng hộc vừa chạy tới. Hắn vui vẻ hóng chuyện:
- Ngươi đuổi theo ai vậy?
- Hứa…. Hứa Hiển Sở!
La Lam thở hổn hển:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi kêu Trần Vô Địch tới bắt Hứa Hiển Sở cho ta, ta cho ngươi 100.000 đồng!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt. Người vừa rồi là Hứa Hiển Sở? Sao Hứa Hiển Sở lại chạy tới nơi này!
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc cổ quái hỏi:
- Ngươi chắc chắn đó là Hứa Hiển Sở?
- Không sai! Nhất định là hắn!
La Lam xác nhận.
Nhâm Tiểu Túc ê răng, giúp đỡ thì phải giúp đỡ rồi đó. Nhưng hắn không thể giúp Khánh thị, hơn nữa hắn còn phải nghĩ cách giúp Hứa Hiển Sở chạy trốn!
Tóm lại, nếu để Khánh thị bắt được Hứa Hiển Sở. E rằng người gặp chuyện không may sẽ là hắn!
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể giúp Hứa Hiển Sở…
Đột nhiên, cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ: Giúp người gặp nạn chạy thoát.”
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hẳn người gặp nạn trong thông báo của cung điện chính là Hứa Hiển Sở… Nghe qua còn thấy đối phương rất thảm nữa a.
Nhâm Tiểu Túc nói với La Lam:
- Ngươi đuổi theo Hứa Hiển Sở đi. Ta sẽ không dính vào chuyện của các ngươi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc kéo màn, đóng cửa lại. Mặc kệ La Lam ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ. Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đi tới hậu viện nhảy ra ngoài, từ trên nóc nhà đuổi theo Hứa Hiển Sở.
Đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, chuyện quan trọng nhất hiện tại là giúp Hứa Hiển Sở không bị Khánh thị bắt.
Thời điểm này, Trần Vô Địch cũng ra hóng chuyện. Kết quả Nhan Lục Nguyên nói với hắn.
- Sư phụ kêu ngươi trông chừng Bạch Cốt Tinh. Nếu Bạch Cốt Tinh chạy thoát, hắn quay về mà biết chắc niệm kim cô chú ba ngày ba đêm…
Trần Vô Địch nghe xong thì thành thành thật thật quay về phòng. Vốn Đông Phụ Nam vừa đấy lên chút hy vọng nay bỗng nhiên tan vỡ. Hiện giờ nàng vẫn có thể đào tẩu. Tuy dây thừng buộc chặt nhưng hao chút sức vẫn thoát ra được.
Thế nhưng thoát ra thì có tác dụng gì? Nàng đánh không lại Trần Vô Địch!
Thậm chí Đông Phụ Nam có phần hoài, có phải Trần Vô Địch đã là siêu phàm giả tối cường hay không…
Nói thật, Đông Phụ Nam rất muốn được thả ra. Cái gì mà hút máu với chả hút máu, chỉ cần được tự do, nàng tình nguyện ăn chay cả đời…
Tối hôm nay, lúc Nhâm Tiểu Túc quay về đã nói chuyện với nàng. Ý tứ của đối phương là hắc dược dùng cho nàng đâu phải cho không. Cô phải làm việc để trả ơn…
Làm việc là phải rửa chén bát dưới sự giám sát của Trần Vô Địch..
Lúc ấy Đông Phụ Nam liền tuyệt vọng. Nhâm Tiểu Túc quá tàn nhẫn, không khác gì tập đoàn chèn ép lưu dân là bao! Nàng rất muốn hỏi, chẳng phải La Lam đã trả tiền rồi à. Kết quả miệng nàng bị không cử động được. Nhâm Tiểu Túc lại bảo, nếu nàng không trả lời xem như đồng ý…
Giờ khắc này, Đông Phụ Nam cực kỳ khát vọng được tự do. Nếu chỉ có Trần Vô Địch thì đỡ, người nàng lo nhất bây giờ là Nhan Lục Nguyên.
Trần Vô Địch ngốc nghếch rất dễ lừa. Nếu chỉ có nàng và Trần Vô Địch, làm không tốt có thể dỗ dành đối phương. Thế nhưng Nhan Lục Nguyên lại tinh như quỷ, luôn nhìn chằm chằm nàng, căn bản gạt không được.
Giờ khắc này, tốc độ chạy trên nóc nhà của Nhâm Tiểu Túc đã lên tới cực hạn. Chỉ ngắn ngủi vài phút đồng hồ sau, hắn liền nghe được tiếng bước chân của binh sĩ Khánh thị.
Nhâm Tiểu Túc thăm dò, kết quả phát hiện Hứa Hiển Sở ở phía trước chạy thục mạng. Còn đám La Lam ở phía sau liều mạng đuổi bắt. Chỉ là Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc, theo đạo lý mà nói, với tố chất thân thể hiện tại của Hứa Hiển Sở hẳn đã vượt qua người thường. Sao lại chạy chậm như thế?
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc không biết, Hứa Hiển Sở đang đói bụng. Bằng không hắn cũng không chạy chậm tới vậy…
Nhâm Tiểu Túc vừa đuổi vừa suy nghĩ. Hắn nên làm thế nào để vừa cứu được Hứa Hiển Sở vừa không đắc tội La Lam?
…. Không phải hắn có thần khí hôn mê à?
Sau một khắc, La Lam thấy bên mái hiên có một bóng mờ duỗi tay ra. Một chưởng đập vào trán hắn, trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh…
Bỗng nhiên La Lam ý thức được, người có năng lực mở ra Ám Ảnh Chi Môn chẳng phải là Lạc Hinh Vũ sao? Trước khi ngã xuống, La Lam phẫn nộ hô:
- Lạc Hinh Vũ, ta cái cmn nhà ngươi! Tên Côn Đồ các ngươi có thôi đi không!