Chương 170: Học Bá Dương Tiểu Cận
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng hỏi Dương Tiểu Cận:
- Cuộc sống đại học thế nào?
Dương Tiểu Cận suy nghĩ một chút:
- Đi học tương đối tự do. Lúc thi cực kỳ nghiêm khắc. Học sinh được tuyển tương đối ít. Đa số học sinh tốt nghiệp sẽ ở lại trường, theo giảng viên tiếp tục tiến hành công tác nghiên cứu. Nghe nói lúc trước đại học rất vắng, nhưng hiện tại ngành học ngày càng nhiều. Bây giờ càng giống một nơi nghiên cứu khóa học hơn. Trong 100 hàng rào có chừng hơn 20 trường đại học. Hiệu trưởng trường đại học bắt đầu tinh lọc học sinh, cơ cấu, toàn lực cố gắng đột phá về phương diện nghiên cứu khoa học.
- À.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Sinh viên có được phát phụ cấp không?
- Cũng…
Chợt Dương Tiểu Cận thấy nãy giờ mình nói cứ như đàn gảy tai trâu. Nàng nói một hàng dài, kết quả trọng điểm mà cái tên Nhâm Tiểu Túc này quan tâm lại là phụ cấp của sinh viên?
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Không được đâu.
- Thật à?
Nhâm Tiểu Túc không tin.
Dương Tiểu Cận nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn vào đại học. Đừng có đi gây họa cho trường người ta.
- Ngươi nói thế là sao!
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Ta làm gì gây tai họa!
Lúc này Dương Tiểu Cận cũng mặc kệ Nhâm Tiểu Túc. Trên bục giảng, Khương Vô nói:
- Muốn vào được đại học 109 phải thi 4 môn toán, lý, hóa, sinh. Mỗi môn cao nhất 150 điểm. Năm trước điểm tuyển sinh là 560 điểm, cũng có nghĩa, muốn đậu đại học thì mỗi môn phải từ 140 điểm trở lên.
Nhâm Tiểu Túc hít một ngụm lãnh khí. Hôm trước hắn vừa làm một bài thi mô phỏng, 4 môn mới được 140 điểm….
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận:
- Làm sao mới để đạt được 140 mỗi môn?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Chỉ cần trả lời đúng hai câu hỏi trong bài thi là được.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ngơ ngác. Ngươi là một tên học sinh cặn bã suốt ngày chỉ ngủ trong giờ học, làm ra cái bộ dạng trang bức như thế làm gì?! Không phải ta và người kẻ tám lạng người nửa cân ư?
Nhưng lúc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đúng. Bỗng nhiên hắn hỏi thầm cung điện:
“Trình độ toán học của Dương Tiểu Cận thế nào?”
“Trung cấp.”
Nghe được đáp án này, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu vui vẻ. Tuy trình độ trung cấp hơn hắn một chút nhưng cũng không thể xem là học sinh giỏi được.
Ủa, đợi đã nào…!
Nhâm Tiểu Túc lại đổi cách hỏi:
“Toán học cao trung của Dương Tiểu Cận có đẳng cấp gì?”
“Hoàn mỹ.”
Nhâm Tiểu Túc phát hiện hắn chỉ thêm hai chữ cao trung thì kết quả đã khác! Trên thực tế, toán học cao trung là toán học cơ sở nhất…
“Vật lý cao trung của Dương Tiểu Cận có đẳng cấp gì?”
“Hoàn mỹ.”
“Không cần hỏi hóa học và toán học làm gì nữa…”
Nhâm Tiểu Túc có chút hờn dỗi. Lúc trước, với tư cách là học sinh cặn bã, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận mỗi ngày chỉ ngủ. Hắn cảm thấy có người có thành tích học tập giống mình thì trong lòng có phần ấm áp…
Nhưng giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện. Nguyên lai trong lớp này chỉ có mình hắn là học sinh cặn bã.
Một người cô độc nhất khi nào, hẳn là lúc này đi.
Dương Tiểu Cận liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Ngươi muốn vào đại học?
Nhâm Tiểu Túc:
- Ta không xứng.
Dương Tiểu Cận:
- …
...
Ngày thi hôm sau, điều đầu tiên Nhâm Tiểu Túc làm là tới phòng thi. Hắn nhìn một vòng cả phòng thi chẳng ai quen biết.
Với cuộc thi này, Nhâm Tiểu Túc chỉ ôm tâm trạng tới thi cho biết là thôi. Thành tích cũng không phải thứ gì quan trọng, quan trọng là hắn có mặt.
Học đường trong thị trấn cũng có lúc thi. Bất quá Trương Cảnh Lâm chỉ làm cho có hình thức mà thôi, nơi này thì là thi thật.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Trương Cảnh Lâm làm thế là muốn tiết kiệm giấy viết. Chung quy hiện tại thì giấy viết không thiếu rồi…
Nếu Trương Cảnh Lâm biết hình tương của mình trong lòng Nhâm Tiểu Túc là thế này thì chẳng biết sẽ cảm khái thế nào.
Bấy giờ, một nữ sinh ngồi sau lưng Nhâm Tiểu Túc vỗ vai hắn:
- Đồng học?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn nữ sinh:
- Làm sao?
- Cái kia… ngươi học thế nào? Có thể cho ta chép bài không?
Năng lực câu thông của cô bé này tương đối lợi hại, trực tiếp nói thẳng với Nhâm Tiểu Túc.
Trường học muốn tách lớp là sợ học sinh coi bài người quen. Có điều việc này cũng chẳng ngăn cản được sự “nhiệt tình” của mấy đứa nhỏ.
Vào lúc này, cung điện trong đầu Nhâm Tiểu Túc thông báo:
“Nhiệm vụ: Giúp đỡ bạn học làm bài thi.”
Lúc này Nhâm Tiểu Túc không khỏi chấn kinh. Riết rồi hắn cũng không rõ, rốt cuộc cung điện này dựa vào cái gì để giao nhiệm vụ. Sao toàn là nhiệm vụ giúp đỡ thế này?
Bất quá đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, chỉ cần có nhiệm vụ thì hết thảy đều không còn là vấn đề.
Nhâm Tiểu Túc nói với nữ sinh:
- Ngươi yên tâm, có chép bài của ta!
Nữ sinh mặt mày hớn hở:
- Cám ơn ngươi nha!
“Điểm cảm tạ tới từ Lê Mặc, +1!”
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đúng là nhất cử lưỡng tiện. Chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn nhận được điểm cảm tạ nữa…
Lúc khi cuộc thi bắt đầu, Lê Mặc rất vui. Nàng ở phía sau coi bài Nhâm Tiểu Túc, kết quả Lê Mặc phát hiện Nhâm Tiểu Túc múa bút thành văn, ghi đầy cả bài thi. Đúng là một học sinh giỏi!
Đợi đến khi thời gian thi qua được phân nửa, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc lách người qua, Lê Mặc chớp lấy thời cơ chép bài.
Đợi tới khi chép xong, chuông báo hết giờ cũng vang lên. Giáo viên tới thu bài thi.
Lê Mặc vui vẻ nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Không ngờ ngươi giỏi như vậy. Thật lại hại nha. Ngươi biết làm hết luôn hả?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta không biết.
Lê Mặc:
- ???
Làm được hay không thì trước tiên hoàn thành nhiệm vụ xong hẵng nói. Nhiệm vụ cung điện giao là giúp bạn học làm bài thi. Nhâm Tiểu Túc cũng không bỏ sót câu nào, vạn nhất có một câu không làm lại bị phán định là nhiệm vụ thất bại thì sao?
Không phải nói chứ, bịa ra cả một cái đề cũng rất mệt a…
Đến tối khi về nhà, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy Tiểu Ngọc Tỷ đứng đợi ở ngoài cửa hàng. Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhâm Tiểu Túc như gặp được vị cứu tinh:
- Tiểu Túc, ngươi về rồi. Lão Vương đã bị bắt đi đó!
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Chuyện gì xảy ra? Ngươi từ từ nói.
Hôm nay có rất nhiều người của đội trật tự tới.
Tiểu Ngọc Tỷ giải thích:
- Họ nói chúng ta bán thuốc cấm. Trong cửa hàng không có bằng cấp bác sĩ nên muốn bắt người phụ trách.
Nhâm Tiểu Túc có chút thả lỏng. Tuy việc lão Vương bị bắt là đại sự, nhưng chỉ cần không dính tới siêu phàm giả là được.
Hắn lo nhất bí mật của mình bại lộ, dẫn tới Lý thị nhắm vào hắn. Đây mới là chuyện lớn.
- Trước khi đi họ nói sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Người của đội trật tự bảo ngươi tới đó một chuyến.
Tiểu Ngọc Tỷ nói.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Không vội, buổi tối hẳn La béo sẽ tới tiệm chúng ta. Để ta hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra đã.
Hắn cũng muốn nhanh cứu Vương Phú Quý ra. Có điều không thể làm việc lỗ mãng. Trước nên hỏi La Lam cho rõ rồi chọn các cách xử lý phù hợp.