Chương 171: Không Có Thiên Đường
- Nơi này cũng không phải địa bàn của Khánh thị.
Tiểu Ngọc Tỷ lo lắng hỏi:
- Tìm La Lam được không?
- Hắn có thể cho chúng ta chứng minh thư, xử lý chuyện này hẳn không khó lắm.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy không có vấn đề gì.
- Vạn nhất tối nay hắn không tới thì sao?
Tiểu Ngọc Tỷ hiếu kỳ nói.
Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh lên tiếng:
- Không sao đâu, Đông Phụ Nam vẫn còn trong tay chúng ta mà…
Kết quả vừa dứt lời, hắn chợt nghe âm thanh động cơ xe tới gần cửa hàng. Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại thì thấy La Lam ngồi kế bên ghế tài xế.
Chờ xe dừng lại trước cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam hỏi:
- Lại đổi xe mới?
La Lam cũng thật có tiền. Lúc trước Tiểu Ngọc Tỷ đi tới cửa hàng bán xe có hỏi, dù là ô dạng nào đi nữa cũng có giá trên trời.
Mà La Lam này, chỉ ngắn ngủi vài ngày đã đổi mấy chiếc xe.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không biết. Với thực lực của tập đoàn mà nói. Những chiếc ô tô giá trên trời này bất quá chỉ là vài món đồ chơi thôi.
La Lam nhảy xuống xe, vui tươi hớn hở cười nói:
- Sao các người đều đứng ở đây?
- Vương Phú Quý bị đội trật tự bắt đi rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói thẳng vào vấn đề.
La Lam sững sờ:
- Có chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc kể lại đầu đuôi một lần. La Lam cau mày:
- Xem ra hắc dược của các ngươi bị người để mắt tới rồi. Đại khái là dược hiệu quá tốt. Kết quả có người trong hàng rào muốn chiếm làm của riêng. Loại chuyện này ta thấy nhiều rồi. Đầu tiên kiếm chuyện khiến các ngươi bối rối, sau đó lại cho người ra mặt thu mua công thức điều chế thuốc từ ngươi.
- Thu mua công thức điều chế?
Nhâm Tiểu Túc trầm mặt hỏi. Trên thế giới này, người muốn cướp cách điều chế hắc dược từ tay hắn vẫn chưa ra đời đâu. Chung quy ngay cả hắn còn không biết công thức điều chế kia mà…
- Việc này chắc chắn chưa xong.
La Lam nói:
- Chuyện phiền toái phía sau còn nhiều lắm. Ngươi giải quyết xong chuyện này, chuyện khác sẽ kéo tới. Họ sẽ làm cho ngươi sứt đầu mẻ trán. Sau đó dùng giá cực thấp thu mua cách điều chế hắc dược từ tay ngươi.
- Trước không đề cập đến chuyện về sau.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Trong đội trật tự có người của Khánh thị không?
La Lam nói:
- Có nha, hai hôm trước có hai huynh đệ bị bắt vào đó…
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Nhâm Tiểu Túc xém nữa cười ra tiếng:
- Ý ta là…
- Ha ha ha, ta chỉ đùa với ngươi thôi.
La Lam vui tươi hớn hở nói.
- Bất quá người Khánh thị của các ngươi cũng bị bắt à?
Nhâm Tiểu Túc không nói nên lời. Hắn tính tìm La Lam giúp từ bên trong, không ngờ người của Khánh thị cũng bị bắt.
- Ngươi hiểu lầm rồi.
La Lam giải thích:
- Ta và Lục Viễn sẽ nói chuyện với Lục Viễn, tối nay Vương Phú Quý sẽ được thả thôi.
- Vậy sao ngươi không cứu người của ngươi?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu.
La Lam có chút xấu hổ:
- Bây giờ họ vẫn chưa thể bộc lộ thân phận.
La Lam nói thế, Nhâm Tiểu Túc liền hiểu. Hai huynh đệ của La Lam bị bắt hẳn là do làm chuyện xấu gì đó dưới sự sai sử của hắn. Vì thế hiện tại La Lam không có cách nào ra mặt cứu họ. Có điều cứu Vương Phú Quý vẫn được.
Chỉ là chưa nói hết câu đã thấy Vương Phú Quý đi vào từ ngoài cửa. Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy thì hết hồn:
- Lão Vương, không phải ngươi bị đội trật tự bắt đi rồi à?
- Ặc.
Vương Phú Quý giải thích:
- Ta vừa tới văn phòng của đội trật tự. Kết quả họ nhận được thông báo từ bên trên nên thả ta ra…
- Ai thông báo?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
- Họ không làm gì ngươi à?
- Không có không có, có người nói là Lý Lục Viễn bảo họ thả người.
Vương Phú Quý như chẳng có gì mà cười đáp.
La Lam ở bên cạnh đắc ý:
- Ngươi thấy sao. Họ vẫn phải nể mặt ta. Tiểu tử Lục Viễn này rất hiểu chuyện.
Chỉ là, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có gì đó không đúng. Dù Lục Viễn cho La Lam mặt mũi đi nữa cũng không đến mức không chào hỏi gì đã thả người.
Hay là trong chuyện này còn có nguyên nhân gì khác? Nhâm Tiểu Túc cũng không biết đến cùng Lục Viễn có quan hệ gì với Khánh thị, vì vậy Nhâm Tiểu Túc chẳng có tin tức gì để phán đoán cả.
Tóm lại, Vương Phú Quý được thả là tốt rồi.
- Các ngươi tự nói chuyện đi. Ta đi kiếm Đông Phụ Nam.
La Lam cười nói:
- Chắc chắn về sau sẽ có chuyện khác. Có điều nếu ngươi tìm ta thì nhất định giải quyết được.
- Lục Viễn đa ra mặt, những người kia vẫn muốn dây dưa?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
- Tiền tài động lòng người.
La Lam giải thích:
- Diêm Vương có lớn cũng không bằng tiểu quỷ khó chơi. Hơn nữa Lục Viễn cũng không phải người quản lý chân chính của hàng rào 109. Nói không chừng người để ý tới hắc dược là người của Lý thị thì sao? Hoặc có quan hệ gì với Lý thị, loại người này chỉ cần không vừa mắt ngươi cũng làm ngươi khó chịu nửa ngày.
Nhâm Tiểu Túc im lặng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được sự xuất xa của lòng người trong hàng rào. Nếu là nơi hoang dã thì có thể dùng dao găm trực tiếp cướp rồi. Còn người trong hàng rào thì dấu dao găm sau lưng, lén lút đâm người khác.
Nhưng cuối cùng cả hai đều là cướp bóc cả.
Mặc lên người đồ tây cũng không làm thay đổi bản chất cường đạo của những người này.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Cám ơn ngươi trước nhé. Nếu có chuyện ta sẽ đi tìm ngươi.
La Lam cười:
- Vào hàng rào phải thích ứng với hoàn cảnh ở nơi này. Không thể đụng một chút là chém chém giết giết. Đường Chu, ngươi đưa số điện thoại của chúng ta cho họ đi.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên buồn bực:
- Chẳng phải chuyện các ngươi làm gần đây là chém chém giết giết đó à?
- Ha ha ha, phải không?
La Lam xấu hổ cười nói:
- Đây là sách lược của ta!
- Sách lược gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- Ngươi nhìn đi, Lý thị xem thành quả nghiên cứu kia chẳng khác nào bảo bối. Tất cả binh lực đều dồn vào, bảo vệ thứ kia.
La Lam đắc ý:
- Ngươi nhìn hiện tại mà xem, bây giờ họ đâu thể an vị, chỉ có thể phân tán tinh lực mà thôi. Chẳng phải lực lượng phòng thủ ở bên trường đại học đã bị thả lỏng đó ư.
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên:
- Ngươi cũng có loại đầu óc này? Sao ta cảm thấy ngươi chỉ đang miễn cưỡng tìm lý do nhỉ.
La Lam không vui:
- Ngươi xem thường ai vậy, biết vậy không nói với ngươi nhiều thế, lãng phí tình cảm!
La Lam đi vào sân sau. Nhâm Tiểu Túc nói với đám Vương Phú Quý:
- Gần đây các người cẩn thận một chút.
- Chẳng lẽ việc này không có biện pháp trị tận gốc?
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Phú Quý gặp phải chuyện này:
- Ở nơi hoang dã cũng không có thứ gì ác tâm như đám người trong hàng rào này.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Trước kia chúng ta đều cảm thấy hàng rào là thiên đường. Bất kỳ lưu dân nào cũng muốn vào đây. Chỉ có khi tới đây ta mới biết, nguyên lai trên đời này không có thiên đường.