Chương 178: Lễ Vật Của Lý Thần Đàn
Dương Tiểu Cận không có ở nhà, chỉ có Lạc Hinh Vũ ở trong sân câu có câu không nói chuyện. Chung quy Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Lạc Hinh Vũ chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên giết thời gian.
Nguyên lai, Nhâm Tiểu Túc tưởng buổi tối Dương Tiểu Cận sẽ trở lại. Kết quả buổi tối Dương Tiểu Cận vẫn chưa về, Lạc Hinh Vũ ngược lại cũng ra ngoài.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có gì đó không đúng, hẳn đây là dấu hiệu trước khi hỗn loạn xảy ra.
Không đầy một lát sau, có người đưa tới xe đạp mà Lạc Hinh Vũ hứa hẹn tới. Nhâm Tiểu Túc dặn dò người nhà một tiếng rồi ra ngoài. Hắn nghi ngờ tối nay các thế lực sẽ động thủ với Lý thị!
Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa suy nghĩ. Nếu muốn động thủ sẽ phát sinh ở đâu? Trường đại học kia à?
Nhâm Tiểu Túc thừa dịp đêm tối nên chạy tới trường đại học. Lúc trước có người đã tả cho Nhâm Tiểu Túc biết, trường đại học là nơi có cây xanh râm mát như công viên. Sinh viên thường tản bộ trong sân trường. Trường đại học là một nơi yên tĩnh và tường hào.
Lúc này, khi tới trường đại học, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như mình bị lừa gạt. Chỉ thấy trước cổng trường có xe thiết giáp chặn lại. Trong trường có vô số pháp đài. Binh sĩ của Lý thị không ngừng tuần tra xung quanh, mỗi người đều lạnh lùng canh giữ.
Đâu giống công viên, đây rõ ràng là một trụ sở quân sự mà!
Khó trách lúc trước La Lam bảo Lý thị sẽ không để ý tới. Nguyên lai binh sĩ của Lý thị đóng quân ở đây.
Rốt cuộc thành quả nghiên cứu là bảo bối gì mà Lý thị bảo vệ thành cái dạng này?
Sân trường đại học cũng không nằm ở nơi hẻo lánh. Xung quanh là cư dân trong hàng rào, tiểu thương bên đường mỗi ngày đều ra bán.
Nhưng vào lúc này, một hán tử mặc thường phục đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt thấy ở xương sườn Nhâm Tiểu Túc giấu súng ống.
Dường như người đàn ông phát hiện Nhâm Tiểu Túc một mực quan sát bên trong sân trường nên chú ý tới hắn:
- Tiểu tử, ngươi tới đây làm gì?
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, hẳn đây cũng là người của Lý thị. Không ngờ chỉ mới là bên ngoài đã phòng ngự nghiêm mật như thế. Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Đây là trường đại học mà, ta tới nghiên cứu.
Người đàn ông kia cười:
- Ngươi tưởng mình là sinh viên nghiên cứu hả?
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Ta đi xem trước là xấu hả? Ngươi xem thường ai thế!
Hán tử:
- ???
Nhất thời, hán tử thủ thế, nhiều người mặc thường phục vây quanh một chỗ.
Vào lúc này, không biết người qua đường nào bỗng ném lựu đạn vào trước cửa trường. Ném xong hắn cũng không chạy trốn mà móc súng lục nổ súng tứ phía, không hề có mục đích. Phảng phất như hắn chỉ muốn gây rối mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc thừa dịp hỗn loạn muốn nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp. Trong lòng hắn không khỏi tự hỏi đối phương là ai mà liều mạng dữ thế!
Tiếng súng vang lên dày đặc ngoài cổng trường, phảng phất như một nồi nước đá bỗng nhiên sôi trào. Các tiểu thương đang buôn bán bình thường đột nhiên lao tới, bắn vào người bình thường!
Hỗn loạn không dễ dàng kết thúc như thế. sau khi sát thủ giết những người mặc thường phục, Nhâm Tiểu Túc thấy vài chiếc xe tải chạy ra từ phía ngã tư, vọt tới cổng trường!
Nếu chỉ là vài chết xe vận tải chắc chắn không thể ảnh hưởng tới lớp phòng ngự chặt chẽ kia. Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc quay người bỏ chạy, hắn hoài nghi trên xe là bom!
Vìa sát thú chú ý tới Nhâm Tiểu Túc. Một người trong lúc đó giơ tay nổ súng về phía Nhâm Tiểu Túc. Chẳng qua trong nháy mắt hắn bóp cò đó, Nhâm Tiểu Túc như quỷ mị nhoáng cái đã tránh thoát!
Giờ khắc này, cơ bắp trên người Nhâm Tiểu Túc được kéo căng tới cực mạnh, sức mạnh mãnh liệt như tán ra khắp tứ chi của hắn!
Sát thủ kia sửng sốt, tốc độ kiểu gì mà có thể tránh luôn cả đạn!
Không chờ sát thủ kịp nổ súng lần nữa. Hắn chợt thấy Nhâm Tiểu Túc như một mũi tên bắn về phía hắn, đấm ra một quyền!
Một quyền nện vào cổ sát thủ, ngay cả cơ hội trốn tránh sát thủ cũng không có đã nghe tiếng xương cổ lách cách kêu thành tiếng!
Một quyền đã đánh chết người!
Sát thủ bên cạnh thấy thế muốn nổ súng, kết quả không chờ họ kịp giơ tay thì chẳng biết đạn ở đâu bắn về phía họ, tạo ra một đóa huyết hoa, phiêu tán như mây.
Chỉ có súng ngắm mới đạt được uy lực như thế.
Bỗng nhiên, Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc xa xa. Hắn thấy một thiếu nữ giơ súng ngắm to lớn. Lúc này ánh trăng mới lên, vừa vặn bằng với độ cao của tòa nhà, dừng lại kế bên thân ảnh Dương Tiểu Cận.
Mặt trăng mới mọc hẹp dài tinh xảo, chẳng khác nào làm nền cho cô gái kia.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm vang lên tiếng chuông tử trung tâm hàng rào, âm vang ra xa xôi.
Thế nhưng khiến Nhâm Tiểu Túc sửng sốt là, đây không phải tiếng chuông điểm lúc 6 giờ tối như bình thường!
...
Một khắc sau đó, Lý Thần Đàn mặc mặc lễ phục như mục sư đứng xa xa ở đầu đường mỉm cười. Trước mặt hắn là một cái mũ, trong mũ là một ít tiền lẻ.
Hắn mở miệng nói với cư dân trong hàng rào:
- Thôi miên thần ký ở chỗ, nó có thể giúp các vị nhớ tới ý thức tiềm ẩn của mình. Có bao giờ các người ngủ tới 3 giờ sáng, đồng hồ chưa điểm mà đã ngẫu nhiên tỉnh lại đúng giờ?
- Các người có từng nghe, có người tay không tiếp được đứa trẻ rơi từ trên tầng bảy?
Lý Thần Đàn dừng một chút rồi nói:
- Tiềm thức là cái gì? Não người được cấu tạo từ 140 triệu tế bào não. Thông tin trong đó bằng với 50 triệu cuốn sách. Có rất nhiều chuyện chỉ vừa xảy ra, ngươi nhớ rõ nhưng sau đó lại quên.
- Có bao giờ ngươi nghĩ tới việc tự kiểm soát được tiềm thức của mình.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào?
Trong số người vây xem, có người bỗng nhiên hỏi:
- Vậy kiểm soát được tiềm thức thì hữu dụng thế nào?
Lý Thần Đàn cười nói:
- Các người có nghĩ tới không… Khi con người có thể không chế tiềm thức, kỳ thật bất kỳ ai cũng có thể thành siêu phàm giả? Không, là trở thành thần linh.
Nói xong, Lý Thần Đàn nhẹ nhấc tay, nâng một chiếc xe ven đường lên, phảng phất như đó là xe làm từ giấy!
Người bên cạnh thấy thế thì kinh ngạc tới ngây người. Có người bắt đầu ném tiền vào mũ Lý Thần Đàn, cũng có người xem thử xe có vấn đề gì không.
Khi tiếng chuông vang lên, Lý Thần Đàn cười nói:
- Trò chơi… bắt đầu.
Khi tiếng chuông lạ vang lên. Không ít cư dân trong hàng rào bỗng nhiên ngốc nghếch đứng bất động. Sau đó họ như cái xác không hồn chậm rãi đi về phía trường đại học.
Ban đầu họ đi rất chậm, nhưng dần dần tốc độ ngày càng nhanh. Thẳng tới một lúc đỉnh điểm, mọi người như phát rồ mà chạy như điên.
Tốc độ đó thậm chí vượt qua tốc độ của người bình thường. Mọi người như dùng cả tính mạng của mình để chạy.
Một cư dân mập mạp bắt đầu ốm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Một cư dân có thân thể gầy gò chạy tới mức hai mắt chảy máu.
Họ liều lĩnh chạy như điên, trong đầu chỉ còn mệnh lệnh Lý Thần Đàn lưu lại, mà tiếng chuông kia chính là tín hiệu thôi miên.
Tựa như thần dụ.
Lý Đàn Thân xoay người nhặt có mũ pháp thuật từ dưới đất đội lên đỉnh đầu, tiền lẻ rơi đầy đường nhưng hắn chẳng bận tâm.
Thanh niên bước đi thanh lãnh trên đường phố, chẳng khác nào người về từ địa ngục.
Tối nay, đứa trẻ bị vứt bỏ của Lý thị tặng cho thân tộc của mình một phần đại lễ.