Chương 182: Ngược Dòng Mà Tới
Đám người Vương Phú Quý đứng ở miệng cống lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc tiến vào hàng rào nguy hiểm. Đôi khi Vương Phú Quý cảm thấy lá gan của Nhâm Tiểu Túc thật lớn. Nơi người khác không kịp tránh thì hết lần này tới lần khác hắn lại dám tới.
Phải nói, Vương Phú Quý cảm thấy quyết định dẫn Vương Đại Long đi theo Nhâm Tiểu Túc là điều đúng đắn nhất cả đời. Lúc trước nếu không phải theo Nhâm Tiểu Túc, dù hắn may mắn sống sót sau trận đại nạn kia, hẳn cũng rất nhanh bởi tai nạn khác.
Hiện giờ, thế giới này đã quá nguy hiểm rồi.
Hai ngày nay, Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý chạy đôn chạy đáo mua vật tư, gặp được không ít chủ quán hỏi han khiến có lúc Vương Phú Quý cảm thấy nếu không có loại thiên tai như động đất, hẳn hàng rào cũng chẳng có việc gì.
Nhưng cuối cùng chứng minh, sự lựa chọn của Nhâm Tiểu Túc vô cùng chính xác.
Lúc này, Nhan Lục Nguyên kinh ngạc nhìn hướng Nhâm Tiểu Túc rời đi. Tiểu Ngọc Tỷ thở dài:
- Lục Nguyên, ngươi lo cho Nhâm Tiểu Túc sao?
Mọi người đều biết hai huynh đệ rất thân nhau. Nhan Lục Nguyên lo cho Nhâm Tiểu Túc cũng là hợp tình hợp lý. Có điều Nhan Lục Nguyên bỗng lắc đầu nói:
- Ta chỉ nghĩ có nên nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc để xe đạp lại không…
Tiểu Ngọc Tỷ:
- ???
Giờ khắc này, mặt mũi mọi người chấn kinh phát hiện. Đúng thật vừa rồi Nhâm Tiểu Túc đi còn khiêng theo chiếc xe đạp!
Chỉ là tình huống quá mức khẩn cấp, quyết định của Nhâm Tiểu Túc khiến họ chấn kinh nên bỏ qua chi tiết này!
Đột nhiên Vương Phú Quý cảm giác được, nguyên bản hình tượng Nhâm Tiểu Túc vừa dựng lên trong lòng mọi người bỗng tan biến sạch…
Chỉ thấy Nhan Lục Nguyên gác chân lên xe đạp:
- Đi thôi, anh trai ta dám trở về tất nhiên đã nắm chắc. Chúng ta đi tới hướng Bắc!
Trần Vô Địch ưu sầu nhìn hàng rào phía sau:
- Chỉ sợ kiếp này sư phụ muốn chạy trốn với Nữ vương của Nữ Nhi Quốc. Vậy chúng ta đi Tây Thiên thỉnh kinh thế nào đây.
Nhan Lục Nguyên an ủi:
- Không có việc gì, chúng ta dẫn Nữ vương đi cùng.
Trần Vô Địch xoắn xuýt nữa ngày, miễn cưỡng trả lời:
- Cũng được a.
…
Cao ốc chỗ Dương Tiểu Cận đứng chỉ cách miệng cống tầm 1 km. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn cao ốc rồi thở dài để xe đạp lại ven đường. Hắn quên để lại xe đạp cho đám Nhan Lục Nguyên rồi.
Không gian lưu giữ đã chứa đầy vật tư. Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có thể lấy bớt vật tư ra, bỏ xe đạp vào. Có điều hiện tại không kịp.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc thấy phía trước có vô số lưu dân chạy trốn tới miệng cống hàng rào. Phía sau họ là mấy vật thí nghiệm điên cuồng đuổi theo.
Những vật thí nghiệm kinh khủng kia dọa cư dân trong hàng rào tới phát khóc. Không ít người chạy trước đã vứt giày đi đâu không biết. Còn vài người chạy giữa mùa đông chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn bạc. Xem bộ dáng hẳn vừa trốn ra từ phòng ngủ.
Lúc này, những người từng thảo luận về âm nhạc và thời trang trên tàu điện rốt cục cũng hiểu rõ, thế giới ngoài hàng rào là bộ dạng gì.
Lúc Nhâm Tiểu Túc vào hàng rào hắn đã có cảm giác: Bên ngoài hàng rào đã thay đổi hết thảy nhưng bên trong hàng rào vẫn như cũ. Những người này trốn trong hàng rào hưởng thụ cảnh thái bình thịnh thế giả tạo dưới sự bảo vệ của những bức tường cao, cũng chính vì thế mà tự đeo gông xiềng lên người mình.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Cận trên sân thượng. Chỉ thấy vật thí nghiệm đã trèo tới nơi. Có điều nghênh đó nó là họng súng lớn đen ngòm.
Vật thí nghiệm không sợ đạn, dù là đạn Automatic Rifle* bắn lên người chúng trong phạm vi 10 thước cũng không ảnh hưởng gì.
*Một loại súng trường.
Nhưng trong đó không bao gồm súng ngắm.
Khí lực Dương Tiểu Cận đủ lớn để điều khiến hướng súng. Chỉ nghe một tiếng rền vang, vật thí nghiệm đầu tiên leo lên sân thượng đã bị bắn nát đầu!
Sức giật của súng ngắm to lớn. Nếu người bình thường gặp phải, e rằng cả người đều bị nổ tung.
Dương Tiểu Cận như chẳng có việc gì, tiếp tục ngắm tới vật thí nghiệm thứ hai mà bắn!
Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thân thể thon gầy của Dương Tiểu Cận thật đối lập với súng ngắm.
Có điều loại cảm giác mâu thuẫn này tạo nên thứ mỹ cảm bạo lực thật đặc biệt.
…
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn lo bản thân không tới kịp. Nhâm Tiểu Túc biết, nếu không ai tiếp ứng, Dương Tiểu Cận chỉ có thể cản được một lúc, chúng quy vật thí nghiệm có quá nhiều.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc tạm thời yên tâm rồi, ít nhất hắn vẫn còn thời gian!
Hoặc nói, Dương Tiểu Cận có khả năng tranh thủ thời gian cho bản thân
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc tăng tốc độ chạy. Mọi người đều chạy khỏi hàng rào, còn Nhâm Tiểu Túc thì ngược dòng mà đi.
Lúc đám người kia chạy qua Nhâm Tiểu Túc, dù đây là thời khắc sinh tử, họ cũng kinh ngạc liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái. Bây giờ vẫn còn người chạy vào nội thành? Họ chạy trốn còn chẳng kịp nữa đây này.
Giờ khắc này, khắp nơi trong thành thị đều là dân chạy nạn. Họ bị vật thí nghiệm đuổi tới miệng cống. Trên đường bố, chỉ còn mỗi một người đi ngược chiều.
Dương Tiểu Cận đứng trên sân thượng phía xa thấy một màn này, bỗng nhiên cảm thấy hàng rào 109 cũng chẳng quá đáng sợ.
Bấy giờ, bỗng nhiên có lão đầu nhận ra Nhâm Tiểu Túc. Đây chẳng phải tiểu tử mua đồ ở tiệm tạp hóa của nàng mấy hôm trước đó ư?
Lão đầu này là ông chủ tiệm tạp hóa hôm trước. Hôm qua hắn còn cười nhạo Nhâm Tiểu Túc lo xa. Bây giờ hắn mới ý thức được bản thân quá mức ngu xuẩn.
Hẳn thiếu niên này đã sớm nhận được tin tức?
Hơn nữa, nếu biết có nguy hiểm, sao ngươi không chạy sớm hơn, quay trở về làm gì?
Hai vấn đề này một mực quấn quít trong đầu ông chủ. Hắn vừa chạy vừa xoắn xuýt. Thế nhưng khi họ chạy quá Nhâm Tiểu Túc không được bao lâu thì phía trước đoàn người chạy trốn có tiếng thét vang lên!
Chỉ thấy ở cuối phố bỗng nhiên có vài vật thí nghiệm lao tới từ bên trái ngã tư. Đám quái vật này đánh bọc bọn họ!
Lúc này, chỉ có Nhâm Tiểu Túc chạy ngược hướng là không bất ngờ. Vì vật thí nghiệm hắn từng biết sẽ không bao giờ buông tha bất kỳ một con mồi nào!
Nếu chúng không chuẩn bị tốt, căn bản đã không ngủ đông dưới cống ngầm lâu như thế!
Vật thí nghiệm sau lưng đám quái vật này có dã tâm rất lớn!