Đệ Nhất Danh Sách

Chương 191: Lá Chắn

Chương 191: Lá Chắn
Kỳ thật Khánh Chẩn nói không sai. Nếu chỉ nói thì Khánh Chẩn lẫn Dương Tiểu Cận đều không thể thuyết phục ngươi còn lại. Vì theo Nhâm Tiểu Túc thấy, lập trường hai bên có chỗ bất đồng, không cách nào phân biệt đúng sai.
Vì cái gọi là sai đều là định nghĩa của số đông.
Mặc kệ hạt nhân hay người máy nano. Nhâm Tiểu Túc đều cảm thấy bản thân chúng chẳng làm sai điều gì, chỉ có người dùng chúng sai mục đích thôi.
Mọi người ở đây giằng co, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ta có một vấn đề, người máy nano kia tốt lắm à?
- Trước kia thì không.
La Lam giải thích:
- Lúc ấy chúng chỉ có thể thông qua vài lập trình đơn giản mà khai thông mạch máu. Thế nhưng nếu áp dụng thêm kỹ thuật kết nối thần kinh vào quân đội thì khác nhiều lắm.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Có chỗ gì khác?
- Ngươi nghĩ đi, những người máy nano kia có thể trở thành người máy cỡ lớn. Hơn nữa với kỹ thuật kết nối thần kinh. Chúng sẽ phục tùng bất kỳ việc gì ngươi muốn, không cần phải đưa ra chỉ lệnh, chỉ cần một suy nghĩ mà thôi.
La Lam nói.
- Nghe có vẻ cũng không có gì đặc biệt.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Quên đi, nói với ngươi cũng như không!
La Lam xem thường:
- Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói với người mù chữ bực mình.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Lần này ta thi tốt nghiệp được tới 560 điểm đó. Ngươi nói ai là người mù chữ hả? Lúc trước ngươi thi tốt nghiệp được mấy điểm?
La Lam xấu hổ:
- Ha ha ha, nhắc tới chuyện này làm gì!
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nàng chợt phát hiện da mặt Nhâm Tiểu Túc thật dày, ngay cả bản thân cũng có thể tự lừa gạt được…
Bấy giờ, Khánh Chẩn cười nói:
- Dù thế nào đi nữa, hôm nay chúng ta là chiến hữu. Chuyện sau này cứ để thời gian trả lời. Ổ cứng HDD kia chúng ta không cần, các ngươi cứ việc mang về đi.
Đột nhiên Dương Tiểu Cận hỏi:
- Lúc trước các ngươi bắt được vật thí nghiệm còn sống. Kết quả nghiên cứu thế nào, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Khánh Chẩn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói ra sợ các người không tin. Toàn thân chúng đều là tế bào ung thư. Không, nói đúng hơn là tế bào ung thư đạt tới một mức cân bằng nào đó.
- Mọi người đều biết, tế bào ung thư chúng ta biết không phải lúc nào cũng giống nhau. Có khi là cự hạch, có khi là đôi hạch hoặc dị hình hạch. Những tế bào ung thư trên người vật thí nghiệm thì khác, toàn bộ đều là đôi hạch. Hơn nữa còn sắp xếp chỉnh tề, thậm chí chẳng còn tế bào của người bình thường.
- Ta từng hoài nghi đây là một loại phương pháp bất tử mà Hỏa Chủng nghiên cứu. Từng có một cô gái đã chết nhưng được cứu sống nhờ vào tế bào ung thư trên người. Cuối cùng sinh sôi thành ngàn vạn tế bào ung thư được mệnh danh là tế bào Hela.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Đây là thật hay chỉ là ngươi đoán?
- Quên đi.
Khánh Chẩn cười nói:
- Chỉ là ta đoán thôi. Chung quy chúng ta nghiên cứu vật thí nghiệm chưa được bao lâu. Các ngươi nghe rồi bỏ ngoài tai là được.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, ngươi suy đoán mà nói như thật thế…
- Đợi một chút.
Bỗng nhiên Dương Tiểu Cận suy đoán.
- Vậy chúng lựa chọn con người để tiêm thuốc vào, có phải lựa chọn dựa trên tế bào ung thư trên người đối phương không?
Khánh Chẩn đáp:
- Ta cảm thấy, tế bào ung thư tồn tại như một loại đột biến gen. Để định nghĩa nó, ta nghĩ đó là một hướng tiến hóa mà chúng ta không thể khống chế. Bất quá trong mắt ta, loại tiến hóa này thủy chung chỉ là tàn phẩm.
Hôm nay Nhâm Tiểu Túc nghe được vô số suy đoán. Có nhiều thứ hắn chưa từng tiếp xúc qua. Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc thật hâm mộ những người nhận được nền giáo dục đầy đủ. Điều này nói lên họ có thể nhìn nhận thế giới một cách hoàn chỉnh hơn.
- Bây giờ chúng ta mỗi người một ngả.
Khánh Chẩn cười nói:
- Nói tiếp, hiện tại ta vẫn là người bị giam lỏng của Khánh thị.
- Ngươi không lo chúng sẽ tạo thành uy hiếp với thế giới này à?
Nhâm Tiểu Túc bỗng nói.
Khánh Chẩn vẫy vẫy tay, bước lên xe bọc thép:
- Ta không để chúng vào mắt. Đại khái chỉ có “người bạn nhỏ” mới thấy chúng đáng sợ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận, khó tránh Dương Tiểu Cận muốn bắn Khánh Chẩn. Một người thích trang bức thế này mà bị bắn trúng thì tiếc thật…
Bất quá, hiện hắn và và Khánh thị bỗng từ quan hệ đối địch trở thành một loại quan hệ không rõ ràng. Ít nhất lần sau gặp lại La Lam, hai người cũng không cần lập tức chiến đấu sinh tử.
Kỳ thật lập trường của Nhâm Tiểu Túc và Khánh thị không có gì xung đột nhau. Hắn chỉ muốn làm một siêu phàm giả bình thường sống thật tốt ở mảnh đất chết này mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xe bọc thép xinh đẹp tuyệt trần rời đi. Bỗng nhiên hắn triệu hồi ảnh tử khiêng mình và Dương Tiểu Cận bỏ chạy. Vừa rồi đáp vật thí nghiệm vì xe bọc thép mới lùi lại. Lúc này xe bọc thép đi rồi, họ không chạy thì hồi sau sợ rằng không còn cơ hội chạy.
- Sau này ngươi có ý định gì?
Nhâm Tiểu Túc lắc lư được ảnh tử khiêng trên vai mà hỏi.
- Về hàng rào 88.
Dương Tiểu Cận nói.
- Hàng rào 88, nghe thật xa.
Nhâm Tiểu Túc cảm thán, chung quy chênh lệch rất nhiều số nha.
- Không quá xa đâu.
Dương Tiểu Cận nói:
- Cách hai cái hàng rào thôi.
- Ồ, vậy sao số thứ tự cách xa thế?
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc.
- Trước kia gọi là hàng rào 101.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Sau đó có một đời của tập đoàn bảo số 88 là may mắn nên đổi tên. Hàng rào 88 cũ đổi thành 101.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ nửa ngày không nói nên lời. Như vậy cũng được, sao mà mê tín phong kiến thế.
- Ngươi thì sao? Có ý định gì không?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Ta tìm đám Nhan Lục Nguyên trước lại nói. Lúc trước ta kêu họ tới hướng bắc rồi.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
Lúc này, trời vừa sáng, hai người được ảnh tử cõng trên hai vai trái phải, trò chuyện một hồi đã chạy được khá xa. Hàng rào bị tàn phá nay trở nên âm trầm dần khuất dạng sau lưng họ.
Người sau này tới đây, e rằng không ai ngờ tới nơi này từng phồn hoa bậc nào.

Giờ khắc này, Hứa Hiển Sở đang bôn ba nơi hoang dã. Vì đã rời khỏi địa bàn của Khánh thị rất xa nên hắn không lo bị Khánh thị truy đuổi nữa.
Hôm qua Hứa Hiển Sở đã tới thị trấn của tập đoàn Tông thị. Hắn dùng tiền Nhâm Tiểu Túc đưa mua không ít vật tư. Không thể không nói, tiền mặt của Khánh thị dùng rất tốt. Trừ phí giao dịch ra cũng không mất nhiều.
Đầu năm nay người, người qua lại giữa các hàng rào phải mang theo nhiều loại tiền tệ, điều này cực kỳ bất tiện.
Càng đi về phía tây bắc, cảnh sắc trên ngày càng hoang vu. Đôi khi một trấn gió thổi tới cũng cuốn lên một trời cát vàng.
Đột nhiên Hứa Hiển Sở dừng bước. Hắn kinh ngạc thấy một đột người chạy xe phân khối lớn tới. Hứa Hiển Sở cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức triệu hồi ảnh tử.
Lưu dân ở thị trấn của Tông thị từng nói với hắn, đi tới phía tây bắn phải cẩn thận thổ phỉ.
Có điều trong tích tắc triệu hồi ảnh tử, chỉ thấy trước mặt ảnh tử và Hứa Hiển Sở có một cái lá chắn màu đen trôi nổi trên không trung.
Người tới không hỏi gì đã nổ súng bắn Hứa Hiển Sở. Viên đạn bắn vào mặt lá chắn rồi biến mất không dấu vết.
Hứa Hiển Sở vui cười, năng lực của hắn đã tiến hóa rồi?!
Về phần đám thổ phỉ này… siêu phàm giả còn sợ thổ phỉ ư? Hứa Hiển Sở nhe răng cười, hắn muốn dùng đám người này để thử nghiệm năng lực mới của mình!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất