Chương 200: Ta Có Làm Gì Đâu
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Lão sư các ngươi muốn các ngươi chăm chỉ học tập. Về sau trở thành sinh viên đại học gì đó chẳng phải tốt hơn à.
Một học sinh nói:
- Nhưng chúng ta không thể cứ dựa dẫm vào người khác.
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn Khương Vô:
- Vậy đi, ngày mai ta sẽ dạy các ngươi.
- Cám ơn ngươi.
Đám học sinh nghiêm túc nói.
Một lần này, Nhâm Tiểu Túc lại thu được 20 mấy cảm tạ tệ. Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, quyết định dẫn theo đám học sinh này quả là một quyết định sáng suốt!
Lúc này, phía bên dân chạy nạn có người nhỏ giọng hroi:
- Hay là chúng ta tới xin lỗi họ đi?
- Được không đó?
Có người nghi ngờ nói.
- Chúng ta nhiều người tới xin lỗi như thế, hắn còn có thể làm gì?
Một đại thẩm nói.
Cuối cùng cũng chẳng ai đủ can đảm tới tìm đám Nhâm Tiểu Túc, ngay cả dũng khí nói xin lỗi cũng chẳng có.
Đám nạn dân không tham gia tấn công cũng cách xa đám người ô hợp này, sợ bị liên lụy.
Bất quá, số nạn dân không tham gia tấn công rất ít. Đại khái chỉ tầm hai phần số người mà thôi. Lúc đó họ vẫn giữ được lý trí và chuẩn mực đạo đức.
Sự thật chứng minh họ đã đúng. Tuy Nhâm Tiểu Túc giết người khởi xướng nhưng hắn vẫn còn tức giận. Hơn nữa đêm, Nhâm Tiểu Túc sử dụng Ám Ảnh Chi Môn, ném tuyết dập tắt đống lửa của đám người đó…
Người chịu ảnh hưởng nhất trong việc này không phải đám Khương Vô mà là Trần Vô Địch.
Lúc phát thịt, Trần Vô Địch một mực cầm que gỗ ngồi kế bên đống lửa
Tới lượt Trần Vô Địch, Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Sao rồi?
Trần Vô Địch suy nghĩ một lúc:
- VỪa rồi ta cảm thấy đám người kia như một đoàn khí đen muốn cắn nuốt mình.
Cung điện đã lâu không xuất hiện nay lên tiếng:
“Nhiệm vụ: Giúp Trần Vô Địch ổn định bệnh tình.”
Kỳ thật, dù cung điện không thông báo thì Nhâm Tiểu Túc vẫn làm. Đại khái là cung điện cũng tán đồng tinh thần của Trần Vô Địch, không hi vọng hắn bị hiện thực đáng bại. Vì thế mới tuyên bố nhiệm vụ cho Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá, lý do thoái thác của cung điện có vấn đề. Ổn định bệnh tình là sao…. Là không hy vọng bệnh của Trần Vô Địch tốt hơn hả?!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ thật lâu rồi nói:
- Con người đều bị hiện thực và đồng loại xấu xí đả kích. Dần dà, mọi người sẽ cảm thấy lý tưởng ban đầu của mình không còn ý nghĩa, từ từ tiến vào bóng tối để tìm kiếm ánh sáng.
Trần Vô Địch có chút mờ mịt:
- Sư phụ, sao thế giới lại trở nên như vậy?
Lần này, Nhâm Tiểu Túc chăm chú nói:
- Thế nhưng ngươi không cách nào chống đối được. Nếu ngươi cảm thấy bản thân đang bị bóng tối nuốt chửng, chẳng phải chứng minh ngươi chính là ánh sáng sao?
Hai mắt Trần Vô Địch sáng lên:
- Thật hả sư phụ?
- Thật.
“Nhiệm vụ hoàn thành: Ban thưởng 1 điểm sức mạnh.”
Lúc này, tố chất thân thể của Nhâm Tiểu Túc đã có 9.5 điểm sức mạnh, 6.1 điểm tốc độ. Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không cách này xác nhận một quyền của hắn có trọng lượng thế này. Có điều ám dụng chỉ số này lên ảnh tử, chỉ sợ sưc sát thương càng thêm lớn.
Thế nhưng hiện Nhâm Tiểu Túc không muốn điểm sức mạnh. Hắn muốn đồ phổ học kỹ năng để học kỹ năng lái xe đạp của người khác kia kìa…
...
Lúc trời sáng, đám Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường. Lúc trước mọi người là sợ đàn sói, nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc phát hiện đàn sói không tấn công họ thì quyết định tăng nhanh tốc độ của mình, sớm ngày đi đến thị trấn. Cũng sớm tìm được đường đi tới hàng rào 88.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không có ý tiến vào hàng rào mới. Hắn chỉ cần hỏi đường ở ngoài thị trấn là được. Như vậy cũng tránh được sự xung đột với lực lượng quản lý hàng rào.
Chung quy, siêu phàm giả trong đội ngũ của họ hơi nhiều, khó tránh sẽ trở thành món đồ ngon trong mắt người quản lý hàng rào.
Họ được ăn thịt, còn có thảm lót, những nạn dân khác thì không.
Nhiều nạn nhân vì khát nước mà làm tan tuyết để lấy nước. Kết quả sáng sớm, sắc mặt một nửa nạn dân đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mắt thấy không đứng dậy nổi.
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, tuyết trong rừng nhìn sạch nhưng kỳ thật muốn uống phải đun sôi mười lăm phút.
Ở nơi hoang dã này, thứ nguy hiểm nhất là vi khuẩn. Chỉ vì không nhìn thấy mà rất nhiều người bỏ qua sự tồn tại của chúng.
Một nam nhân sắc mặt đỏ ứng thấy đám Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị rời đi thì khẩn cầu:
- Các ngươi chuẩn bị đầy đủ như thế, khẳng định cũng có thuốc kháng sinh các loại. Cầu xin các ngươi cho ta mấy viên, bằng không ta không sống nổi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên, Nhan Lục Nguyên nói:
- Trong đám người ô hợp kia có hắn.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì không để ý tới nữa, mặc kệ đối phương ở phía sau cầu khẩn.
Dường như nam nhân phát hiện tâm địa Khương Vô thiện lương, vì thế bắt đầu cầu xin nàng.
Thế nhưng bây giờ Khương Vô không phải người vừa ra đời nữa. Nàng nói với học sinh:
- Đi nhanh, đuổi kịp đội ngũ. Nhớ kỹ người này, hôm qua hắn muốn cướp đồ của chúng ta.
Trên đường, Nhâm Tiểu Túc cao giọng chỉ đám học sinh về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã:
- Bây giờ không phải mùa kết trái. Bất quá sau này gặp được trái dại các ngươi nhớ kỹ. Trái cây có màu xanh, tím, đen thì 90% đều ăn được. Màu đỏ, xanh, vàng thì 50% ăn được. Cho nên khi đói đến chịu không được thì tốt nhất ăn loại trái cây có 3 màu xanh, tím, đen trước…
Đám học sinh lái xe đạp bỗng cảm thấy bóng lưng của thiếu niên phía trước trở nên cao lớn vô cùng…
Một đứa bé trong nạn dân nói với bà của nó:
- Bà nội, con muốn ngồi xe đạp. Người kiếm cho con một cái đi!
Bà lão vốn lên cậy già lên mặt nay không biết trả lời cháu trai mình thế nào. Lại thấy đứa bé kia buông tay bà ra, bắt đầu khóc rống lên:
- Bà không tốt, con muốn ba mẹ cơ.
Đám nạn dân đi qua bên cạnh họ. Thần sắc mỗi người đều chết lặng, chẳng ai đồng tình cũng không ai giúp đỡ.
...
Nơi biên giới tuyết rơi càng dày, Hứa Hiển Sở dựa vào lá chắn mà không ngừng đi trong gió tuyết. Tuyết sâu ới eo, nếu không có ảnh tử cõng trên lưng, chỉ sợ hắn sẽ không đi được.
Đột nhiên, trong đống tuyết có hơn mười người khoác vải trắng ngụy trang nằm sấp dưới mặt tuyết. Hơn mười người này chỉ súng vào mặt lá chắn. Một người quát lớn:
- Đây là trận doanh thứ 3 của hàng rào 178. Người trước mặt mau báo lai lịch!
Hứa Hiển Sở nghe ba chữ hàng rào 178 thì vui vẻ nhướng mày. Hắn hô to:
- Ta là Hứa Hiển Sở tới từ hàng rào 113. Ta có một lá thư giới thiệu của Trương Cảnh Lâm!
Đám quân nhân nghe tên Trương Cảnh Lâm đều sửng sốt. Họ cẩn thận từng li từng tí nhích tới. Một người nhận phong thứ, những người khác ở tại chỗ chờ lệnh. Họng súng đen vẫn hướng về phía Hứa Hiển Sở. Đối phương thấy ảnh tử và lá chắn thì hỏi:
- Người anh em, ngươi là siêu phàm giả à? Sao ngươi có được 2 loại năng lực?
Dường như những người này hiểu rất rõ về siêu phàm giả. Hứa Hiển Sở bị hỏi tới ngơ ngác:
- Ta cũng không biết, không thể có hai loại à?
Đối phương đọc thư tín xong rồi nói với người bên cạnh:
- Đúng là chữ viết của Trương tư lệnh. Trong thư cũng có ám hiệu.
Mọi người gật đầu:
- Người anh em, ngươi đi với chúng ta!
Nói xong, mọi người dẫn Hứa Hiển Sở đi tới hàng rào 178 ở phía xa xa. Lúc này, vách tường hàng rào bị tuyết phủ trắng xóa. Chẳng khác nào đã kết băng, tràn ngập cảm giác tang thương và thăng trầm, nhưng vẫn vô cùng nguy nga.
Họ đi trong gió tuyết, có người đột nhiên hỏi:
- Người anh em, ngươi tới từ hàng rào 113, không gần nha!
Hứa Hiển Sở nói lớn trong gió:
- Ta rời khỏi hàng rào 113 rồi tới hàng rào 112, sau đó bất đắc dĩ tới hàng rào 109. Cuối cùng mới tới đây.
Người bên cạnh Hứa Hiển Sở sững sờ:
- Người anh em, mấy hàng rào ngươi đi qua đều sập hết rồi…
Giờ khắc này, người đi bên cạnh Hứa Hiển Sở đều dừng bước, phảng phất như suy nghĩ có nên dẫn hắn tới hàng rào 178 không…
Hứa Hiển Sở nghẹn khuất nửa ngày:
- Ta có làm gì đâu…