Chương 306: Khánh Thị Đổi Chủ
Ngọn núi bên trong hàng rào 111 được gọi là Bạch Quả Sơn. Trời thu bao bọc cả ngọn núi thành một màu vàng óng ánh. Vì sắp sang đông nên lá cây bạch quả lao nhao rơi rụng, chỉ còn lại những cành cây héo rũ.
Phía sau phồn hoa chỉ còn là bùn đất.
Khánh Chẩn đứng tại chỗ cũ nhìn cảnh tượng héo rũ trên sơn cốc, bỗng nhiên hắn cười nói:
- Đáng tiếc a!
Đây đại khái là ba chữ mà Khánh Chẩn thích nói nhất.
Chu bí thư ở bên cạnh nhíu mày nói:
- Người đâu, tới cởi giày Khánh Chẩn ra. Áp giải hắn lên Bạch Quả Sơn!
Chỉ thấy binh sĩ phụ trách canh gác hai bên đường núi chậm chạp không hành động. Dường như chẳng cam lòng làm chuyện này.
Khánh Chẩn nhìn một binh sĩ nhỏ tuổi:
- Ta nhớ ngươi. Ngươi tên Trương Dư Ca. Trước kia là thủ hạ trong binh của ta. Lúc giết Hỏa Chủng từng lập được công.
Binh sĩ được gọi là Trương Dư Ca kích động. Hắn đứng thẳng người hô:
- Trương Dư Ca của chiến lữ số năm. Không ngờ ngài còn nhớ rõ ta.
Khánh Chẩn lại quay đầu nhìn một binh sĩ khác cười nói:
- Ngươi là Vương Hàng, thủ hạ của ta. Thân thể mẹ ngươi tốt hơn chưa?
Hốc mắt Vương Hàng nhất thời đỏ lên:
- Cảm tạ trưởng quan, không ngờ ngài lại nhớ tới loại chuyện nhỏ nhặt này.
Khánh Chẩn thở dài với Chu bí thư:
- Đây đều là tinh binh cường tướng. Vốn họ phải ở ngoài chinh chết, kết quả vì quan hệ với ta mà bị buộc làm chó giữ nhà. Thật đáng tiếng. Đừng làm khó họ, để ta tự làm.
Chu bí thư đứng sau lưng Khánh Chẩn, âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ngươi cũng biết, ảnh tử trong lịch sử Khánh thị không giống ngươi. Họ đều sẽ cúi đầu!
Khánh Chẩn cười:
- Nhưng ta là Khánh Chẩn.
Hai chữ Khánh Chẩn như có ma lực nào đó, ngạo khí sinh ra từ trong xương cốt, dù có muôn vàn khó khăn cũng tuyệt không cúi đầu.
Nói xong, Khánh Chẩn tự mình cởi giày và vớ. Từng bước một đi lên ngọn núi đầy lá cây bạch quả kia.
Gió lạnh gào thét thổi qua, mặt đất lạnh băng như đao.
Nhưng người bên ngoài chẳng thấy Khánh Chẩn thống khổ hay uể oải gì cả. Chỉ thấy Khánh Chẩn đi một lúc liền thì dừng lại trước một khe núi:
- Khi còn bé ta và La Lam từng chơi đùa trong đó. Nước suối rất lạnh, chúng ta ướp quả hồng trong nước xuống, một lát sau lấy ra ăn rất ngon. Khi đó Khánh Duẫn vẫn đi theo sau chúng ta. Nhưng dường như ngay từ nhỏ hắn đã ghét ta rồi.
Chu bí thư im lặng. Chẳng ai ngờ Khánh Chẩn sắp chết lại có thể nhàn hạ thoải mái như thế.
- Bất quá bây giờ khe núi đã thành trạm gác ngầm, không ai được tới gần.
Khánh Chẩn cười nói.
Trên trời bỗng có bông tuyết rơi xuống, bàn chân trắng nõn của Khánh Chẩn dẫm lên tuyết, để lại trên sườn núi một loạt dấu chân.
Ban đầu, tuyết màu trắng mà dấu chân màu đen nên lộ ra rất rõ dưới mặt đất.
Chu bí thư đi sau lưng Khánh Chẩn, hô to trong gió tuyết:
- Ngươi nghĩ xong chưa!
Dần dà tuyết ngày càng to hơn, Khánh Chẩn vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.
Đi tới một đoạn nữa, trên đường núi phủ tuyết in hằn vết chân màu đỏ.
Mỗi bước đi nhưng phảng phất chẳng thấy đích tới, có điều thân thể Khánh Chẩn vẫn thẳng tắp như cũ.
Binh sĩ ở trạm gác thấy Khánh Chẩn đi ngang đều nhoài người nhìn ra.
Đi thêm một đoạn nữa, chân Khánh Chẩn đã tê rần. Hắn cũng chẳng nhớ mình đi được bao xa.
Mỗi bước đi hắn đều như tự hỏi bạn thân điều gì đó.
Chu bí thư đi bên cạnh hỏi:
- Vì sao tối qua ngươi lại rút quân lừa Dương thị?
- À, ngươi biết rồi?
Khánh Chẩn cười nói.
- Khi ấy Khánh Nghị rõ ràng chưa tiếp quản binh quyền. Ngươi cũng biết La Lam còn ở Dương thị.
Chu bí thư cau mày nói:
- Hiện tại Dương thị nhất định bắt giam La Lam. Hiện tại rất nhiều người biết tin ngươi đã quay về hàng rào 111. E rằng họ đều nghĩ mệnh lệnh kia là do Khánh Nghị quyết định.
Khánh Chẩn cười nói:
- Vì ta biết các ngươi sẽ tới bắt ta.
- Có ý gì?
- Lúc gần đi, ông già nhà chúng ta không nên gọi La Lam tới, bảo hắn bảo vệ ta. Ngươi cũng biết La Lam rồi…
Khánh Chẩn vui vẻ nói:
- Hắn chỉ giỏi ăn rồi ngủ, không làm được gì. Ta mà cần hắn tới bảo vệ chắc, toàn là ta bảo vệ hắn thôi.
- Cho nên ngươi cố tình để Dương thị bắt hắn lại?
Chu bí thư nghe thế thì cau mày. Đúng là hắn không hiểu logic trong chuyện này. Không thể không nói, chung quy kế hoạch của Khánh Chẩn luôn có điểm hơn người.
- Không cho người bắt hắn lại. Sợ rằng hắn đã sớm vọt lên núi liều mạng với đám lão già kia.
Khánh Chẩn thở dài:
- Dương thị sẽ không giết hắn. La mập còn sống chung quy vẫn có giá trị hơn La mập đã chết. Chưa moi móc đủ giá trị từ người La Lam, Dương thị sẽ không giết hắn. Chung quy vẫn tốt hơn để hắn quay về đây.
- Nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết.
Chu bí thư bình tĩnh nói.
- Ta đã chuẩn bị xong đường lui cho hắn.
Khánh Chẩn nói.
Cho nên Khánh Chẩn trở mặt với Dương thị không vì gì khác, chỉ để Dương thị giữ La Lam ở hàng rào 88, không cho La Lam quay về chịu chết.
Vì dù là Khánh Chẩn, hôm nay hắn cũng không nắm chắc có thể sống sót rời đi.
Hai chân trần của Khánh Chẩn mấp mé bên cạnh vách núi. Hắn nhìn tuyết rơi, nói:
- Tên ngốc La Lam kia, nếu hôm nay ta chết, hắn nhất định khóc lóc rất thương tâm. Ông già nhà ta luôn nói, người một nhà phải giữ hòa khí, có nhà mới có ngươi.
Chu bí thư hỏi:
- Vậy vì sao ngươi còn làm trái ý người làm chủ Khánh thị?
Khánh Chẩn nhìn cảnh núi trước mặt. Dường như đã nghĩ thông suốt gì đó. Hắn nói:
- Bây giờ suy nghĩ lại, ta cả thấy cái nhà này chỉ có ta và La Lam mà thôi. Những người khác không tính.
Lúc này, Khánh Chẩn quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên cười nói:
- Không cần để ý, rất nhanh là tới! Đi thôi!
Khánh Chẩn đi phía trước, Chu bí thư lớn tiếng hỏi:
- Sắp chết tới nơi rồi. Ngươi nghĩ kỹ chưa!
Tuyết bay bay, gió núi gào thét.
Khánh Chẩn đi trong tuyết nói khẽ:
- Nghĩ kỹ rồi!
Trước mắt hắn là biệt thự trên sườn núi Bạch Quả Sơn, khắp nơi được thắp đèn thông minh. Khánh Chẩn đứng bên ngoài cửa lớn cười nói:
- Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, ta tới nơi này cũng không được mấy lần.
Chu bí thư áp giải Khánh Chẩn vào đại sảnh. Chân Khánh Chẩn lưu lại từng vết máu trên sàn nhà lát đá cẩm thạch sa hoa. Người hầu trong đại sảnh câm như hến, không ai dám đi lên lau vết máu kia cả.
Khánh Chẩn đi vào bên trong. Cửa phòng họp đã mở rộng. Đoàn chủ tịch của Khánh thị ngồi bên trong.
Khánh Chẩn đi qua một hành lang thật dài, lại đi qua cửa phòng to lớn. Hắn đi một mình, tất cả người sau lưng đã lùi về phía xa xa.
Bỗng nhiên có người cảm thấy, bóng lưng Khánh Chẩn tới giờ phút này đều thẳng tắp, chưa bao giờ cong.
Khánh Chẩn đi vào phòng họp, hắn trực tiếp ngồi ở chỗ cuối cùng của bàn hội nghị.
Bên cạnh Khánh Chẩn không ai ngồi. Thành viên Đoàn chủ tịch ngồi đối diện hắn, phảng phất như một mình hắn chống lại cả Khánh thị.
Lão già ngồi ở đầu bàn bình tĩnh nói:
- Ngươi biết sai chưa?
Khánh Chẩn bình tĩnh nói:
- Sai chỗ nào?
Lão già híp mắt lại. Ông không ngờ 21 km đường núi vẫn không thể khiến Khánh Chẩn cúi đầu.
- Giết người đoạt quyền, nuôi dưỡng tư quân, làm trái mệnh lệnh.
Lão già nói:
- Chỉ một trong những tội này đã đủ để định người tội chết.
Khánh Chẩn hỏi:
- Phải chết sao?
- Ngươi không chết, lòng ta khó an.
Những lời này cũng là tiếng lòng của mọi người trong Đoàn chủ tịch. Hiện giờ ảnh tử bỏ qua quy tác như Khánh Chẩn đã khiến họ sợ hãi.
Trước giờ họ chưa từng sợ bất kỳ ảnh tử nào. Vì thế ảnh tử này phải chết.
…
Bấy giờ, binh sĩ của Khánh Chẩn đã bị đánh nát. Từng người từng người được xếp vào các tổ đội tác chiến khác nhau để thu phục. Có những người ngu ngốc không tuân thì bị nhốt trong hàng rào làm cho giữ cửa. Lực ảnh hưởng trong quân đội của Khánh Chẩn cũng bị giảm số chỉ nhẹ như cọng lông tơ.
La Lam bị giam lỏng trong hàng rào 88.
Dường như Khánh Chẩn đã mất hết tất cả lực lượng hỗ trợ.
Vì thế khi chân tướng phơi bày, Đoàn chủ tịch của Khánh thị nắm chắc thắng lợi trong tay, cố gắng dồn Khánh Chẩn vào chỗ chết.
Khánh Chẩn đứng dậy, dùng đôi chân trần đi tới.
Có người giận dữ, cao giọng mắng:
- Khánh Chẩn, tới bây giờ ngươi còn dám càn rỡ!
Khánh Chẩn bỗng nhiên quay đầu nói lớn với Chu bí thư:
- Họ Chu kia, ta đã nghĩ rõ. Ngươi nghĩ rõ chưa?
Trên đường núi kéo dài 21 km, Chu bí thư từng hai lần cao giọng hỏi. Hiện giờ là Khánh Chẩn hỏi ngược lại.
Bên ngoài là núi sông hùng vĩ bao la, trời đất cao xa!
Khánh Chẩn không muốn đứng dưới bóng của bất kỳ ai.
Hắn muốn trở thành người nắm giữ quyền lực tối cao tại Khánh thị.
Gió rít gào qua sông núi, thế giới phải thay đổi rồi!
Khánh Chẩn lại cất cao giọng hơn:
- Ngươi nghĩ xong chưa!
Chu bí thư nở nụ cười:
- Nguyện cống hiến sức lực vì ngươi.
Chẳng biết từ lúc nào Chu bí thư đứng trước lão già ngồi ở nơi cao nhất, một dòng nước từ trong hư không được hắn nắm trong tay. Dòng nước kia như xuất hiện từ trong không khí, xuyên thấu cửa gỗ trầm trọng của phòng họp. Chỉ nghe bên ngoài vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, chẳng được bao lâu thì không còn nữa.
Trên sườn núi là tiếng súng dày đặc chứng tỏ chiến đấu kịch liệt đang diễn ra.
Dưới chân núi, binh sĩ được Khánh Chẩn gọi là Trương Dư Ca bỗng nhiên hô tô:
- Anh em, hôm nay là thời điểm chúng ta kiến công lập nghiệp!
Trong lúc nói chuyện, trong rừng bỗng có một đại đội trưởng đi ra. Qua từng nơi hắn bước đi, huyết dịch không ngừng chảy xuống, hòa tan lớp tuyết mỏng vừa đọng.
Trong hàng rào 111, người ẩn giấu dưới cống thoát nước đi lên, từng binh sĩ mặc quần áo màu đen xông tới, chiếm lấy yếu địa quân sự.
Khi họ và quân chính quy của hàng rào tao ngộ nhau. Quân đội hắc sắc dũng mãnh dị thường, hung hãn không sợ chết!
Một binh sĩ mặc đồ đen trúng đạn té xuống đất. Một chiến hữu muốn nâng hắn dậy nhưng hắn cầm tay đồng đội cười nói:
- Rốt cuộc cũng đợi tới ngày hôm nay. Các người đi đi, đừng lo cho ta, nói với trưởng quan chúng ta đã đợi rất lâu rồi!
…
Chu bí thư cười nói với Khánh Chẩn:
- Ngươi không cho La Lam về vì không yên tâm ta sao? Thế nhưng chúng ta là bạn nghịch bùn với nhau từ bé mà. Ngươi khiến ta đau lòng quá đi mất.
Ở sườn núi, Khánh Chẩn từng nói, hắn và La Lam từng ở chung một chỗ nghịch bùn, ăn hồng. Nhưng hắn chưa nói, còn một đứa bé nữa đi chung, chính là Chu bí thư đây.
Rất nhiều người đều cho rằng Chu bí thư xem Khánh Chẩn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Đây cũng là lý do Đoàn chủ tịch của Khánh thị thích dùng Chu bí thư bắt bớ Khánh Chẩn.
Nhưng Khánh Chẩn và Chu Kì chưa bao giờ không hợp. Từ mấy năm trước họ đã sớm cùng có ý nghĩ muốn thay trời đổi đất.
Khánh Chẩn bị Chu Kì chất vấn, hắn chỉ cười:
- Quả là có phần lo lắng về ngươi. Chung quy từ bé thầy bói đã nói sau này ngươi có số phản phúc.
Chu Kì nghẹn họng:
- Phản cái CM nhà ngươi!
Nguyên bản Chu bí thư tưởng nhã nhặn nhưng không nhã nhặn tí nào.
Lão già kia lạnh giọng nói:
- Ngươi không sợ Khánh Nghị cử binh về giết ngươi?
Khánh Chẩn nói:
- Vừa may, Khánh Nghị cũng là người của ta.
- Làm sao bây giờ?
Chu Kỳ hỏi:
- Đã làm phản thì không thể lưu lại hậu họa.
Khánh Chẩn nói:
- Giết đi, vốn muốn để họ đi chân trần 21 km. Bây giờ suy nghĩ lại ta cảm thấy không cần tức giận làm gì.
Người thắng phải có khí độ của người thắng.
Vừa dứt lời, dây thừng buộc ngang cổ từng người trong Đoàn chủ tịch buộc chặt, tử vong như gông xiềng tù túng.
Chu Kỳ nhìn Khánh Chẩn đang ngẩn người hỏi:
- Ngươi nghĩ gì vậy?
Khánh Chẩn phục hồi tinh thần:
- À, ta đang nghĩ, về sau chắc không có thời gian trồng hoa.
Chu Kỳ nghe tiếng súng vang lên từ sườn núi. Hắn nâng kính mắt:
- Phiền phức.
Thành viên Đoàn chủ tịch không chết ngay. Họ muốn kéo dây thừng nước trên cổ ra. Thế nhưng họ phát hiện thủ đoạn của siêu phàm già không phải thứ họ có thể chống lại được. Kia suối kia như một sợi thép cứng rắn.
Người thua làm giặc, người thắng làm vương!
Khánh thị đã đổi chủ.