Chương 311: Thiếu Niên Trong Tiệm Sách
Cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc thoáng chốc yên tĩnh hơn. Mỗi sáng cơm nước xong xuôi hắn sẽ dẫn đám Vương Vũ Trí rèn luyện thể năng, bắt đám Vương Vũ Trí luyện tập tới mệt nhoài mới ngừng lại.
Lúc họ rèn luyện, La Lam nằm sấp trên trường chỉ nói:
- Các người rèn luyện mạnh bạo quá rồi, không có khoa học tí nào.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới, trước kia binh lính bên người La Lam toàn là hảo thủ, chắc chắn tinh thông mấy cái này. Nhâm Tiểu Túc nói với La Lam:
- Ngươi đừng có nói suông. Ngươi nói cách của ta không khoa học, vậy cách của ngươi khoa học chắc?
- Hắc hắc….
Mắt nhỏ La Lam ánh lên tia khôn khéo:
- Ngươi đừng dùng phép khích tướng. Muốn ta giúp họ huấn luyện hả, không có cửa đâu
- Lương thực của chúng ta sẽ chia cho ngươi.
Nhâm Tiểu Túc kiên định nói.
- Ngươi tốt dữ vậy?
La Lam không tin nói.
Sự chênh lệch về đãi ngộ hai bên biểu hiện quá rõ ràng. Dương thị chỉ cho đám La Lam màn thầu, củ cải trắng, dưa muối. Còn cho đám Nhâm Tiểu Túc là thịt cá. Trước giờ điều kiện sinh hoạt của Nhâm Tiểu Túc chưa từng tốt như thế. Mỗi ngày đều được ăn đùi gà, chưa từng đứt đoạn!
Mùi thơm của đùi gà và thịt kho tàu bay tới sân nhỏ kế bên khiến La Lam thèm tới muốn khóc!
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi lên kế hoạch và giám sát họ rèn luyện. Mỗi ngày các ngươi có thể qua đây ăn cơm.
Nhóm La Lam có 4 người. La mập mạp tới đây làm đại biểu đàm phán nên không dẫn theo quá nhiều người. Cho nên Nhâm Tiểu Túc tính tính một chút, lo chuyện ăn uống cho đám người này cũng không phải vấn đề gì lớn.
La Lam xoa tay cười nói:
- Vậy thì không thú vị lắm. Ta cũng không ăn cơm không các ngươi. Anh trai của chủ nhân Khánh thị đâu thiếu chút tiền cơm này. Ta là thấy kế hoạch huấn luyện của các người không khoa học nên muốn giúp đỡ thôi!
- Ừ ừ ừ, ngươi nói rất đúng.
Nhâm Tiểu Túc không rảnh dây dưa với La Lam làm gì.
- Bất quá ta có phần hiếu kỳ, ngươi huấn luyện họ là gì?
La Lam hỏi:
- Ngươi cũng đâu tính để họ tòng quân. Huấn luyện thể năng cũng đâu phải ngày một ngày hai, phải có chế độ và quy mô cụ thể. Lực lượng cá nhân căn phản không thể chống lại siêu phàm giả.
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới La Lam. Hắn đâu thể nói vì đám Vương Vũ Trí có người máy nano được.
Xác thật, nếu không có người máy nano thì đám Vương Vũ Trí rèn luyện thế năng chả để làm gì. Có điều Nhâm Tiểu Túc muốn huấn luyện, giúp về sau họ sẽ điều khiển người máy nano tốt hơn.
Ít nhất phải rút ngắn lại trong vòng 0.1 giây mới được. Như vậy khi chiến đấu mới có khả năng thắng địch.
Bên người có 8 chiến binh nano làm trợ lực thì tốt hơn nhiều. Có điều nhóm họ không chỉ có 8 người, còn có Nhan Lục Nguyên, Lý Thanh Chính nữa, mà đám nữ sinh cũng bắt đầu tự rèn luyện rồi.
Vốn Nhâm Tiểu Túc không tính để đám nữ sinh tham gia chiến đấu. Có điều mấy cô gái trải qua nhiều trắc trở đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Về phần người máy nano thì Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ cách. Không phải Dương thị cũng biết chế tạo người máy nano à. Nếu cung điện có thể khởi động người máy nano của Lý thị thì nhất định cũng có thể làm vậy với Dương thị…
Mỗi sáng Nhâm Tiểu Túc sẽ vào thư viện. Ngày đầu tiên khi Nhâm Tiểu Túc tới thì Thư viện chưa mở cửa, hắn phải chờ tới 10 giờ sáng mới thấy một đại thúc cột tóc đuôi gà chậm rãi đi tới.
Đại thúc thây Nhâm Tiểu Túc thì sững sờ:
- Ngươi tới đọc sách?
- Đúng thế.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Không phải trên cửa khi sẽ mở cửa lúc 8 giờ 30 à?
- Ặc…
Đại thúc nói:
- Bình thường phải tới chiều mới có người tới. Hơn nữa người tới ít vô cùng cho nên ta tới muộn một lúc cũng không sao. Thế này đi, về sau ngươi tới sớm thì gọi ta, ta sẽ ra mở cửa cho ngươi.
Nói xong đại thúc viết một chuỗi số điện thoại cho Nhâm Tiểu Túc, đây là số riêng nhà ông.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc. Sao không giống những gì Vương Vũ Trí nói nhỉ, Thư viện chẳng lẽ phải có lực lượng phòng vệ, rồi mà không phải ai tới cũng được, phải có giấy chứng nhận mới vào được?
Lúc này đại thúc thầm nghĩ, cũng không biết con cái nhà ai mà nghỉ đông lại muốn đọc sách. Bình thường cũng không ít trường hợp hào hứng thế này, có điều được vài hôm thì nhiệt tình cũng nhanh chóng biến mất.
Mấy đứa nhỏ quanh nhà ông cũ thế, lúc chuẩn bị nghỉ học tự lập ra một đống kế hoạch học tập. Nếu kế hoạch thành công, đứa nhỏ nhất định rất giỏi, sẽ góp một viên gạch cho sự phát triển của nhân loại.
Có điều nhìn chung thì kế hoạch vẫn là kế hoạch…
Đợi tới hôm sau, Nhâm Tiểu Túc vì phòng ngừa chuyện hôm qua tiếp tục xảy ra nên vào lúc 7 giờ sáng đã gọi cho ông chú, nhờ đối phương tới mở cửa dùm.
Ngày thứ ba vẫn thế.
Thẳng tới ngày thứ 10, ông chú cảm thấy có điều lạ. Buổi sáng mở cửa ông kéo Nhâm Tiểu Túc lại:
- Ngươi chờ một chút!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Làm sao vậy?
Mắt ông chú thâm quầng vì chơi mạt chược cả đêm. Ông nghiến răng nói:
- Sao ngươi tới mỗi ngày vậy, không nghỉ ngơi hả?
- Đọc sách có mệt…
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu:
- Có gì đâu mà nghỉ ngơi.
- Ta nói thật ngươi biết…
Ông chú nói:
- Ta tên An Ngự Tiền. Vì nghe nói làm quản lý Thư viện nhẹ nhàng, không cần đi sớm về tối nên ta thật vất vả dành dụm tiền mua. Kết qua tới bây giờ ta cảm thấy bản thân chẳng khác nào trở lại 10 năm trước!
Nhâm Tiểu Túc sững sờ nhìn An Ngự Tiền:
- Vậy làm sao đây?
- Người nghĩ xem, có phải ngươi nên mời ta ăn sáng không?
An Ngự Tiền đen mặt nói.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá An Ngự Tiền:
- Đừng nói ngươi không có tiền ăn sáng nhé?
- Ha ha ha…
An Ngự Tiền ngửa mặt cười dài:
- Đứa trẻ này bảo ta không có tiền ăn sáng nè. Ờ thì ngươi đoán đúng rồi đấy…
Ba một tiếng, Nhâm Tiểu Túc đập 10 đồng vào trong tay An Ngự Tiền:
- Đi ăn sáng đi. Ta không đi cùng, ta còn phải đọc sách.
Xế chiều mỗi ngày đám Vương Vũ Trí mới tới Thư viện đọc sách, học từ 1 giờ tới 6 giờ tối thì quay về. Thư viện không cho đem sách ra ngoài, cho nên chỉ có thể ở lại đây tự học mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không bằng đám Vương Vũ Trí. Vì thế phải bỏ gấp đôi thời gian nỗ lực mà bù đắp.
Sau khi An Ngự Tiền đặt đồ ăn xong thì quay về Thư viện. Ông tận lực quan sát Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy trong Thư viện lớn chỉ có Nhâm Tiểu Túc yên lặng ngồi trên bàn. Cả thư viện vang lên âm thanh Nhâm Tiểu Túc lật sách.