Đệ Nhất Danh Sách

Chương 312: Người Quản Lý Thư Viện

Chương 312: Người Quản Lý Thư Viện
Buổi trưa, Nhâm Tiểu Túc vẫn ngồi trong Thư viện đọc sách. Mà An Ngự Tiền thì ngồi trước cửa Thư viện, nằm trên ghế ngủ o o.
Nếu ánh nắng chiếu lên mặt An Ngự Tiền, ông sẽ dùng sách che nắng.
Mỗi sáng sớm Nhâm Tiểu Túc tới đều cho An Ngự Tiền 10 đồng. Mà An Ngự Tiền cũng chẳng cần Nhâm Tiểu Túc gọi điện thoại thúc dục. Mỗi sáng 8 giờ 30 đã có mặt tại Thư viện.
Dần dà, An Ngự Tiền cảm thấy thức như vậy rất khó chịu. Trước kia ông đều chơi mạt chược cả đêm, tới sáng thì ngủ một giấc.
Kết quả từ khi Nhâm Tiểu Túc tới, mỗi ngày ông chỉ có thể úp mặt lên ghế Thư viện mà ngủ!
Nằm trên ghế sao sướng bằng nằm trên giường?
Thừa dịp tiệm sách không có ai, An Ngự Tiền tranh thủ nhìn xem Nhâm Tiểu Túc đang đọc sách gì. Kết quả vừa nhìn ông thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thì ra là sách giáo khoa!
Nhâm Tiểu Túc tới Thư viện đã nhiều ngày. Cuối cùng cũng khiến An Ngự Tiền thay đổi cách nhìn về hắn. Ông cứ tưởng đã có một đứa nhỏ nên thân, ai dè nhìn lại chỉ toàn sách giáo khoa cơ bản
Nhìn tuổi Nhâm Tiểu Túc hẳn phải tới cao trung rồi? Không ngờ lại là học sinh nghèo.
An Ngự Tiền đếm ngón tay nhẩm tính, bây giờ cách kỳ thi đại học còn hơn 3 tháng. Hiện tại học bổ túc năm nhất cao trung* làm sao mà kịp?
*Lớp 10
Mặc cho An Ngự Tiền quanh quẩn bên mình, Nhâm Tiểu Túc ngay cả ngẩng đầu cũng chẳng thèm ngẩn.
An Ngự Tiền nhịn không được nói:
- Bây giờ ngươi học bù đã chậm rồi. Chỉ còn 3 tháng nữa là tới kỳ thi đại học rồi!
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn An Ngự Tiền:
- Ta không tham gia.
- Không tham gia? Vậy ngươi đọc sách giáo khoa làm gì?
An Ngự Tiền kinh ngạc:
- Chẳng lẽ tốt nghiệp xong ngươi sẽ tới nhà xưởng à. Nếu thế học cái này có tác dụng gì?
- Tri thức đều hữu dụng, học là cho bản thân mình.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói.
Ông chú nhún vai quay người đi:
- Đừng quên đồ ăn sáng mỗi ngày của ta. Nếu không phải ngươi ta còn chẳng cần ăn sáng. Đều vì ngươi mới phải tiêu xài nhiều như thế….
- Biết.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Có điều An Ngự Tiền chợt phát hiện. Trừ Nhâm Tiểu Túc ra thì buổi chiều còn có một đám học sinh kiên trì tới đọc sách nữa. Nam nữ tổng cộng có hơn 20 người đã tới đây vài hôm rồi.
Phải biết buổi chiều cũng có người đến Thư viện, thế nhưng không ổn định bằng đám người này. Hơn nữa số lượng mỗi lần tới cũng rất đầy đủ. Đám học sinh này… rất có tổ chức kỷ luật mà ngồi bên cạnh Nhâm Tiểu Túc.
Buổi chiều khi tỉnh ngủ, An Ngự Tiền nhìn qua thì thấy đám Vương Vũ Trí xem đều là sách vở liên quan tới máy móc, sớm đã vượt khỏi phạm vi trường học.
Lúc Thư viện đóng cửa, bỗng nhiên Vương Vũ Trí nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Lớp trưởng, đóng cửa rồi, phải về nhà thôi.
An Ngự Tiền thấy vậy liền ngây người. Thiếu niên cho tiền ăn sáng hắn mỗi ngày là lớp trưởng của đám học sinh này? Học sinh cao trung lại xem sách vượt quá phạm vi học tập, nói thế lớp trưởng của chúng phải học cao thế này?
Sao lại lộn xộn thế này…
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời:
- Các ngươi về trước đi, ta ở lại một lát.
- Này.
An Ngự Tiền không yên nói:
- Ta hết giờ làm việc rồi!
- Cho ngươi 50 đồng!
Nhâm Tiểu Túc không thèm ngẩng đầu lên mà nói.
An Ngự Tiền không vui:
- Vậy cũng không được. Ta phải chơi mạt chược. Nói không chừng đêm nay ta có thể gỡ vốn!
Nhâm Tiểu Túc âm thầm trả sách lên giá, xoay người rời đi.
Sáng ngày thứ hai, câu đầu tiên Nhâm Tiểu Túc nói khi gặp An Ngự Tiền là:
- Gỡ vốn được chưa?
- Sao miệng ngươi thối vậy chứ…
An Ngự Tiền ê răng đáp:
- Ngươi hỏi làm gì?
- Hỏi cho biết thôi…
Nhâm Tiểu Túc đưa 10 đồng cho An Ngự Tiền:
- Đi ăn sáng đi.
An Ngự Tiền cầm 10 đồng trong tay, cảm thấy bản thân như vừa bị vũ nhục….
Buổi chiều, khi dám Vương Vũ Trí tới, bỗng nhiên An Ngự Tiền ngồi xuống đối diện Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông chú:
- Có chuyện?
An Ngự Tiền:
- Các người xem sách về máy móc nhưng chọn sai sách rồi!
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày.
Hắn nhìn sách đám Vương Vũ Trí đang đọc:
- Vậy phải làm sao?
Không có lão sư dạy bảo, họ chỉ có thể ôm đá qua sông mà tìm tòi thôi. Tiến độ thật sự rất chậm.
Tuy Khương Vô là lão sư nhưng là lão sư môn Ngữ Văn…
Lúc này, An Ngự Tiền nói:
- Cho ta 500 đồng, ta sẽ chỉ các ngươi nên đọc sách gì!
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc liền ném 500 đồng qua. Vương Vũ Trí ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Lớp trưởng, ta cảm thấy hắn là tên lừa gạt.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Lừa gạt mà ngay cả tiền ăn sáng cũng không có.
An Ngự Tiền thiếu chút nữa chửi ầm lên. Này là đang châm biếm ông ngay cả lừa đảo cũng không đủ tư cách mà!
An Ngự Tiền cười lạnh:
- Muốn nâng cao kiến thức về cơ khí thì đừng nghĩ học chạy khi chưa học đi. Các ngươi phải giỏi toán và lý trước đã!
Nhâm Tiểu Túc tựa lưng và ghế yên lặng lắng nghe. Mà đám Vương Vũ Trí cũng lấy tập vở ra ghi chép lại.
- Ta khuyên các người nên đọc sách Phân tích toán học xem như kiến thức nhập môn. Sau đó nhất định phải đọc Tuyến tính đại số, kiến thức trong trường của các người không đủ.
- Đừng đọc Phổ Vật…
An Ngự Tiền ném một quyển sách lên bàn:
- Đọc Giáo trình Fehnman này là được.
- Phân tích… Được rồi, khoan đọc cuốn này.
- Về các công thức toán lý hãy đọc….
- Còn có…
- Cũng phải đọc…
An Ngự Tiền thao thao bất tuyệt cả nửa giờ. Nhâm Tiểu Túc cảm giác phải mất rất lâu để đọc hết đống sách đó. Bấy giờ An Ngự Tiền chậc chậc miệng mấy cái:
- Đấy chỉ là nhập môn mà thôi, muốn thực hành các ngươi vẫn kém xa!
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, không ngờ tên này là đang khoe mẽ…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng ý thức được, An Ngự Tiền không phải người bình thường. Dù là lừa đảo chỉ sợ cũng không vì 500 đồng mà nói nhiều như thế. Điều quan trọng là từ đâu mà ông chú này biết về mấy cuốn sách đó.
Nhâm Tiểu Túc nhìn An Ngự Tiền:
- Ngươi tới dạy họ học, ta trả ngươi 500 đồng 1 tiết.
Hai mắt An Ngự Tiền sáng lên, có điều sau đó lại rụt rè:
- Thời gian của ta rất quý…
- 400 đồng.
- Này, sao lại thấp xuống rồi!
- 300 đồng.
- Ta dạy! 500 đồng! Một đồng cũng không được thiếu!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới nở nụ cười:
- Dạy không tốt là phải trả lại tiền đó.
- Ta làm sao mà dạy không tốt được?
An Ngự Tiền trừng lớn mắt:
- An Ngự Tiền ta… Được rồi, có nơi ngươi cũng không hiểu!
Đột nhiên An Ngự Tiền cảm giác, e rằng thiếu niên trước mắt phức tạp hơn ông tưởng nhiều. Con nhà bình thường ai sẽ vì một tiết học mà chịu bỏ ra 500 đồng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất