Chương 313: Có Người Theo Dõi
An Ngự Tiền lấy tiền làm việc. Sau khi nhận được tiền từ chỗ Nhâm Tiểu Túc, ông lập tức ra chợ mua một tấm bảng đen đặt trong Thư viện, dụng cụ gì cũng có đủ.
Ngay từ đầu, dựa vào hiểu biết về Nhâm Tiểu Túc, An Ngự Tiền tưởng việc dạy học khá khó khăn. Chung quy lớp trưởng còn phải học lại thì đám học sinh khác làm sao tốt hơn được? Có đi nữa cũng chẳng hơn Nhâm Tiểu Túc bao nhiêu?
Lúc trước đám học sinh đều đọc sách vở chuyên sâu. Nhưng trong mắt An Ngự Tiền, chưa học đi thì không thể học chạy.
Kết quả tới giờ học, An Ngự Tiền chợt phát hiện đám Vương Vũ Trí có căn bản rất vững.
Dù những thứ ông nói đều là toán lý nâng cao, không phải kiến thức mà học sinh cấp 3 có thể lập tức lý giải. Có điều đám Vương Vũ Trí lại hiểu rất nhanh.
Dù là ai trong đám học sinh này, tùy tiện bỏ vào trường học cũng thuộc tầm khá giỏi, hoàn toàn có đủ khả năng thi đậu đại học!
An Ngự Tiền cau mày hỏi:
- Các ngươi thi đại học hả? Thi đại học không cần học những kiến thức này.
Vương Vũ Trí đáp:
- Chúng ta không thi đại học.
- À…
An Ngự Tiền cũng chẳng nhiều lời. Những hạt giống này mà không thi đại học thì đúng là có phần đáng tiếc.
Thế nhưng, nếu đám học sinh này không thi thì thuê ông dạy học làm gì? Bất quá việc này cũng không liên quan gì tới An Ngự Tiền, ông chỉ cần dạy đủ giờ rồi lấy tiền là được.
Chỉ là An Ngự Tiền phát hiện, mỗi xế chiều, đám Vương Vũ Trí tới Thư viện đều là mồ hôi ướt đẫm, cứ như vừa vận động mạnh xong vậy.
Ông hỏi:
- Các ngươi vừa đi đâu về vậy?
- Rèn luyện thể năng.
Vương Vũ Trí trả lời ngắn gọn.
Điều này khiến đầu óc An Ngự Tiền càng thêm tắc nghẽn:
- Các ngươi rèn luyện thể năng làm gì? Chuẩn bị nhập ngũ à?
- Không phải.
- Vậy để làm chi?
An Ngự Tiền bối rối.
- Ngươi biết làm gì?
Vương Vũ Trí cảnh giác:
- Lớp trưởng kêu chúng ta làm thì chúng ta làm thôi.
Vì An Ngự Tiền là lão sư dạy họ tri thức nên đám Vương Vũ Trí vẫn tôn trọng theo lẽ thường. Có điều những thứ An Ngự Tiền hỏi không liên quan tới việc học, điều này khiến họ có lòng cảnh giác.
An Ngự Tiền cảm thấy không đúng lắm:
- Hắn chỉ là lớp trưởng mà thôi. Sao các ngươi nghe lời hắn thế.
Nhâm Tiểu Túc kêu họ đi học họ đi học. Nhâm Tiểu Túc kêu họ rèn luyện thể năng họ liền rèn luyện thế năng. Nghe lời thế này là sao?
Phải biết khi còn đi học An Ngự Tiền cũng từng là lớp trưởng. Khi ấy học sinh trong lớp chỉ kiếm ông khi có chuyện quan trọng, lớp trưởng với lớp trưởng sao chênh lệch lớn quá vậy….
…
Nhưng ngày này, mỗi sáng Nhâm Tiểu Túc ra ngoài từ sớm, tới tận khuya mới về nhà, độc lai độc vãng.
Không thể không nói, thời gian này là khoảnh khắc yên bình khó có được từ trước tới giờ của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc rất thích cuộc sống thế này. Có điều nếu cộng với việc không bị ai theo dõi thì càng tốt.
Dù đã có người mặc thường phục của Dương thị giám sát họ nhưng vào hôm thứ 3, Nhâm Tiểu Túc phát hiện mỗi khi hắn ra khỏi cửa đều có người theo sau hắn.
Những người này vì theo dõi hắn thậm chí còng dùng phương pháp giám thị đường chéo. Lúc tới lối rẽ sẽ có người đi sang hướng khác, để một người khác tới giám thị hắn.
Đây là thủ pháp tương đối chuyên nghiệp cần một nhóm người hoàn thành. Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc rèn luyện được sự nhạy bén từ nơi hoang dã thì e rằng cũng chẳng phát hiện được đối phương.
Ai muốn theo dõi hắn, theo dõi hắn vì cái gì?
Nhâm Tiểu Túc tin, thân phận hắn vẫn chưa bại lộ hoàn thành. Cho nên trong mắt rất nhiều người hắn chỉ là lưu dân bình thường mà thôi.
Hơn nữa, Dương Tiểu Cận cũng không biết chuyện này. Nếu Dương Tiểu Cận an bài, nàng sẽ biết Nhâm Tiểu Túc muốn chạy thì đám người này căn bản không đuổi kịp.
Đối phương cứ theo dõi hắn ngày qua ngày, vết xương gãy của Nhâm Tiểu Túc cũng từ từ lành lặn. Thậm chí rất nhiều nơi không còn cần người máy nano gia cố nữa.
Đợi thương thế trên người khỏi hắn, Nhâm Tiểu Túc có thể dành một ít thời gian để học chiến đấu, hắn vô cùng mong chờ điều này.
Lúc trước, An Ngự Tiền chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc yên lặng ngồi trong Thư viện, trừ phi đổi sách hắn sẽ không nhúc nhích. Một mặc Nhâm Tiểu Túc đọc sách rất chuyên tâm, mặt khác, chỉ cần hành động Nhâm Tiểu Túc sẽ bị đau, cho nên nếu được hắn sẽ không cử động làm gì.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang trên đường tới Thư viện. Hắn cũng không tính kinh động đám người theo dõi kia. Tuy Nhâm Tiểu Túc không biết đối phương có mục đích gì nhưng để đối phương nghĩ hắn là người bình thường là lựa chọn tốt nhất.
Trương Cảnh Lâm từng chỉ hắn một tí kiến thức. Đó là khi ngươi nghi ngờ có người theo dõi, hãy dừng lại xem đồng hồ đeo tay. Lúc này, người theo dõi ngươi cũng sẽ vô thức dùng lại nhìn đồng hồ.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không làm vậy, vì hiện tại hắn không có đồng hồ…
…
Trong trang viên Dương thị, Dương Ngọc đang cầm một tập tài liệu tỉ mỉ đọc. Vì hắn bị cận nhẹ nên phải đeo kính mắt vào.
Bất quá khi ra ngoài hắn không đeo kính, vì độ cận không quá cao, đại khái chỉ tầm hai ba độ mà thôi.
Lúc này, quản gia từ bên ngoài vào:
- Lão gia, người của Mập Điệp Tư tới.
Dương Ngọc An nghĩ nghĩ nói:
- Để cho hắn vào đi.
Người vào là một cô gái trẻ tuổi, đại khái chỉ tầm hai mươi mấy, không tính là xinh đẹp nhưng rất có khí chất.
Nếu bỏ qua thân phận Mập Điệp Tư, đi trên đường nàng rất có phong thái của một cô gái trẻ tuổi áp đảo người đối diện.
Nàng cung kính đi tới trước bàn sách của Dương Ngọc An:
- Ông chủ, chúng ta đã giám thị thằng nhóc kia nhiều ngày, không phát hiện ra có gì dị thường. Mỗi ngày hắn chỉ đi tới Thư viện rồi về nhà, không tới nơi nào khác.
- Có bao giờ để mấy dấu không Chu Nghênh Tuyết?
Dương Ngọc An hỏi.
- Không có.
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Hắn rất ngu và vụng về. Thậm chí còn chẳng phát hiện bản thân bị theo dõi. Ngài biết đấy, ta am hiểu nhất là chuyện này, hãy tin tưởng phán đoán của ta.
- Rất tốt.
Dương Ngọc An nói.
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự chỉ là lưu dân bình thường?
Dương Ngọc An từng nghe qua tên của Nhâm Tiểu Túc, hắn từng bị Khánh thị truy nã. Có điều rất nhanh sau đó Khánh thị đã hủy bỏ tên Nhâm Tiểu Túc trong danh sách truy nã. Tin tức từ nội bộ Khánh thị xác thực Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân bình thường nên mới xóa.
Hắn cũng từng hỏi Lục Viễn, kết quả Lục Viễn nói chưa từng nghe tới người này. Dương Ngọc An hỏi Lục Viễn, có phải Dương Tiểu Cận bảo hắn nói vậy không, Lục Viễn trả lời là không.
Dương Ngọc An cau mày, chẳng lẽ chỉ là lưu dân bình thường thật? Hắn cảm thấy dường như có người đang gạt mình. Thế nhưng Dương Ngọc An không có chứng cứ.
Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại, xem ra Nhâm Tiểu Túc thật sự chỉ là lưu dân thôi.
Dương Ngọc An nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Chuyện này tiếp tục điều tra không được buông lỏng. Ta cảm thấy có gì đó không đúng. Một lưu dân bình thường sao có thể hấp dẫn Tiểu Cận? Khi cần thiết, ngươi có thể tiến hành thăm dò hắn một chút.