Đệ Nhất Danh Sách

Chương 317: Phẩm Chất Đáng Quý

Chương 317: Phẩm Chất Đáng Quý
Khi Nhâm Tiểu Túc thấy được hai chữ “Lục Gia” hắn đã đoán được lão sư chiến đấu Dương Tiểu Cận kiếm cho hắn là Lục Viễn.
Lúc còn ở hàng rào 109, Lục Viễn đi dạo bên trong đám người nổi loạn cực kỳ nhàn nhã. Dương Tiểu Cận ở trên cao ốc cũng do hắn hộ tống. Lúc đó Nhâm Tiểu Túc còn chưa biết, nguyên lai Lục Viễn là người Dương thị.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc không rõ quan hệ giữa Lục Viễn và Dương Tiểu Cận là gì.
Hiện giờ tiền tuyến Dương thị là tranh đấu kịch liệt. Nhìn bộ dáng tuy nắm chắc phần thắng nhưng vấn đề ở chỗ, tập đoàn đã biết Lục Viễn là siêu phàm giả, sao không phái hắn ra chiến trường?
Mặc dù trên chiến trường siêu phàm giả không quá có ích nhưng vẫn mạnh hơn là không có. Để siêu phàm giả đi theo bảo vệ tướng lãnh cũng không tệ lắm.
Cho nên, trong chớp mắt Nhâm Tiểu Túc thấy Lục Viễn trong hàng rào, hắn liền ngờ ngợ về mối quan hệ của Lục Viễn và Dương Tiểu Cận gần gũi hơn Lục Viễn và Dương thị.
Lục Viễn dẫn Nhâm Tiểu Túc tới hậu viện. Hắn vừa đi vừa cười:
- Không cần câu nệ, trước kia ta là quản gia nhà Tiểu Cận. Tiểu Cận lớn lên dưới mắt của ta. Ngươi gọi ta một tiếng Lục thúc là được. Trước đây vài năm từng làm việc cho Dương thị, lần này cũng nhờ lấy được ổ cứng kia mà ta được tự do dưỡng lão.
Lục Viễn là người biết chuyện. Nếu Dương Tiểu Cận đã tin tưởng Nhâm Tiểu Túc, hắn liền đi thẳng vào vấn đề mà giới thiệu thân phận của mình.
- Chào Lục thúc.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- La Lam cũng ở trong hàng rào. Sao ngài không tới đánh hắn. Hiện tại La mập còn đang ăn chùa uống chùa của chúng ta đấy.
- Ha ha…
Lục Viễn cười:
- Lúc diễn thì phải nhập vai, khi thoát rồi thì phải trốn, bằng không sẽ rất mệt. Hiện tại ta không phải người quản lý của hàng rào 109 nữa. Chuyện trước kia không liên quan gì tới ta cả.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Lục Viễn thật quá rộng lượng. Khó trách hiện giờ hắn có thể dưỡng lại, mở võ quán:
- Tiểu để ta tới học tập kỹ năng chiến đấu từ ngài. Ta có thể tới khi nào?
- Tiểu Cận bảo mỗi ngày ngươi đều tới Thư viện đọc sách, tối mới rảnh. Vậy tối ngươi tới đi.
Lục Viễn nói tiếp:
- Trước ngươi từng học qua chưa?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Chưa từng học bài bản, chỉ luyện tập được từ trong rừng thôi.
- Vậy ta sẽ dạy ngươi thật bài bản, từ kỹ xảo phát lực tới kỹ xảo thực chiến. Sau đó lại huấn luyện nhãn lực và tốc độ phản ứng cho ngươi.
Lục Viễn nói.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
- Đừng học những cái đánh đấm như mấy người ngoài kia…
Khi vừa vào cửa, Nhâm Tiểu Túc thấy rất nhiều đứa nhỏ học đánh quyền, đánh một bộ quyền trông rất đẹp mắt…
Kết quả Lục Viễn cười nói:
- Mấy bài quyền kia là để gạt tiền đám phụ huynh kia thôi. Cha mẹ bây giờ đó, đứa nhỏ chỉ vừa chịu chút đau khổ liền đau lòng rồi, làm sao mà luyện quyền được?
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, xem ra Lục Viễn cũng rất thành thật nha. Gạt tiền thì nói là gạt tiền….
Lục Viễn lại nói:
- Muốn luyện được kỹ xảo phát lực phải chịu đau khổ, trong quá trình chịu đựng đó sẽ nắm giữ được khả năng điều khiển cơ thể của mình.
Cái gọi là kỹ xảo phát lực là khi ngươi ra quyền phải dùng lực ở eo, bằng không nắm đấm đó không thể phát huy hết lực.
Lục Viễn tiếp tục nói:
- Bí quyết của kỹ xảo thực chiến là thứ dùng để giết người. Thời điểm tấn công phải làm gì, người khác có thể sẽ làm gì… các kiểu vô cùng phức tạp.
- Còn tốc độ và nhãn lực thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Tốc độ phản ứng tùy người mà có….
Lục Viễn nói:
- Tốc độ phản ứng của mỗi người sẽ được đề cao thông qua quá trình huấn luyện. Đương nhiên, mỗi người đều có căn bản riêng.
- Nói đúng hơn, tốc độ cao nhất mà mỗi người có thể đạt được không giống nhau?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đúng, tỷ như Tiểu Cận, nàng muốn nổ súng bắn chết một mục tiêu đang vận động mà cơ hội chỉ trong chớp mắt, cái chớp mắt kia là 0.06 giât. Bẩm sinh ngươi có sẽ theo suốt đời, có rèn luyện cũng không được, siêu phàm giả cũng không được.
- 0.06 giây?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói. Hắn chưa bao giờ dùng số lẻ có hai số để tính toán cả. Nguyên lai tốc độ phản ứng của Dương Tiểu Cận khủng bố như thế?
Theo lời Lục Viễn nói thì đây hẳn là thiên phú. Khi mọi người nhận cùng một dạng huấn luyện thì đều có thể đạt được cấp độ cao nhất, tỷ như cấp đại sư.
Thế nhưng muốn vượt qua bình cảnh tiến lên cấp hoàn mỹ thì cần phải có thiên phú, đây là thứ trời cho.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc mới nhớ tới kỹ năng “chọc tức” có cấp hoàn mỹ duy nhất của mình thì không khỏi nhức trứng.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ta có thể thử tốc độ phản ứng của mình được không?
Lục Viễn cười cười:
- Chúng ta đi từng bước một, không thể đùng một cái đi quá xa. Trước kia ngươi chưa từng được huấn luyện, hẳn nên tạo hình kỹ xảo phát lực cho mình trước.
- Được.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì thêm. Nếu đã tới để học thì phải học cho thật tốt, bản thân không nên kiêu ngạo, tự mãn.
Hai người đi tới sân tập luyện, Lục Viễn chỉ vào bao cát treo ngược ở giữa:
- Toàn lực đánh nó, để ta thấy trình độ của ngươi.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc đi tới trước mặt bao cát. Bỗng nhiên Lục Viễn thấy Nhâm Tiểu Túc hơi cong đầu gối, cả người phát động hết sức dùng lực, bao cát bỗng nhiên tan vỡ!
Lục Viễn sửng sốt nửa ngày, đây là bao cát chuẩn bị riêng cho siêu phàm giả đó.
Nhưng điều khiến Lục Viễn kinh ngạc không phải sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc. Sức mạnh của siêu phàm giả cao thấp khác nhau, sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc không có gì kỳ lạ, chỉ có thể nói là rất mạnh mà thôi. Tuy nhiên vẫn không thể khiến người khác kinh ngạc.
Đương nhiên, đây là Nhâm Tiểu Túc chưa sử dụng Tồi Thành đấy.
Lục Viễn kinh ngạc là vì, khi Nhâm Tiểu Túc phát lực, cơ bắp cả người như hòa thành một thể, không chút sơ hở.
Nhất là động tác mấu chốt chân sau hơi khụy. Rất nhiều người khi ra quyền không biết cách dùng lực nơi này.
Nhâm Tiểu Túc thật sự chưa từng được huấn luyện?
Hơn nữa, Lục Viễn có thể nhìn ra Nhâm Tiểu Túc chưa ra hết lực. Tay trái và cánh tay vẫn trong trạng thái nửa thả lỏng. Bất kỳ lúc nào cũng có thể nâng lên ra đòn.
Khống chế sức mạnh so với ra sức khó hơn nhiều.
Đột nhiên Lục Viễn hỏi:
- Vì sao ngươi không dùng toàn lực?
- À…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Thói quen thôi. Ở nơi hoang dã, nếu gặp phải dã thú, đôi khi không đoán được chúng công kích đường nào nên phải để một tay lại đề phòng.
Lục Viễn nói:
- Thử cong chân đá lại lần nữa đi.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa ra đoàn, Lục Viễn vẫn không tìm thấy điểm yếu nào. Đại khái đây là một loại thiên phú a. Lục Viễn thở dài:
- Xem ra cuộc sống lúc trước của ngươi cũng không quá thoải mái.
Cuộc sống nhàn nhã nhẹ nhõm sao có thể luyện tập được kỹ xảo phát lực chứ.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Chủ yếu là do sợ chết thôi.
Lục Viễn cũng cười:
- Không cần học kỹ xảo phát lực, kỹ xảo phát lực của ngươi khá ổn rồi. Chúng ta bắt đầu học kỹ xảo thực chiến.
- Được.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Lục Viễn đợi nửa ngày. Hắn cảm thấy sau khi Nhâm Tiểu Túc được khen, đối phương sẽ hỏi hắn thử tốc độ phản ứng của mình. Kết quả đợi nửa ngày Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng nói gì, đúng là nén lòng muốn được hắn chỉ bảo.
Đây không phải thiên phú, đây là phẩm chất đáng quý của một người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất