Chương 316: Gặp Lại Lục Viễn
Đối với việc Nhâm Tiểu Túc khoe khoang, An Ngự Tiền không đồng ý:
- Ngươi có biết lập trình vật chất là thế nào không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn An Ngự Tiền một cái:
- Nghĩ là gì?
- Lập trình vật chất là căn cứ vào mệnh lệnh người sử dụng hoặc phương thức tự chủ cảm ứng nhầm cải biến tính chất vật lý của vật chất.
An Ngự Tiền cao giọng nói.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi:
- Nói tiếng người đi.
- Nói ngắn gọn là.
An Ngự Tiền nói tiếp:
- Ngươi muốn tạo thành thiết giáp thì ít nhất bộ phận cấu thành của nó phải có năng lực tự cấu hình. Không thể lập trình vật chất thì ngươi không thể điều khiển linh hoạt tổ hợp đó đâu.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Không cần lo.
An Ngự Tiền như bị chọc điên:
- Ngươi là nghe không hiểu tiếng người hả? Chuyện quan trọng như thế lại bảo không cần lo?!
Nói thật, những điều An Ngự Tiền nói, trừ nguồn năng lượng ra thì còn lại không có cái nào Nhâm Tiểu Túc không giải quyết được cả.
Cái gọi là lập trình vậy chất… người máy nano đã làm rất tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc nhận ra An Ngự Tiền không phải chuyên gia nghiên cứu người máy nano. Bằng không ông nhất định phải biết tiến triển hiện tại của người mắt nano rồi. Hơn nữa An Ngự Tiền cũng chẳng phải nhân viên hạch tâm của Dương thị.
Thế nhưng vì sao An Ngự Tiền lại lưu lạc tới mức này?
Tuy học vấn Nhâm Tiểu Túc không cao nhưng hắn cảm nhận được sự kiêu ngạo và bước bỉnh đối với khoa học của An Ngự Tiền.
Điều gì đã khiến An Ngự Tiền cam tâm là một người trông coi Thư viện?
Những ngày tiếp theo, An Ngự Tiền không nhắc tới vấn đề về nguồn năng lượng và lập trình vật chất nữa mà chuyên tập dạy học và chơi mạt chược.
Nhâm Tiểu Túc thì kêu đám Vương Vũ Trí về nhà thiết kế thiết giáp vào ban đêm. Ban ngày thì hỏi An Ngự Tiền những vấn đề không hiểu vào lúc nghỉ giữa giờ. Ngược lại, An Ngự Tiền sẵn sàng giải đáp tất cả.
Trong mắt An Ngự Tiền, ông giúp đỡ Nhâm Tiểu Túc giải quyết khá nhiều chuyện. Đợi tới khi Nhâm Tiểu Túc gặp phải khúc mắc gì đó, tới hỏi ông thì hắn sẽ phát hiện ông sáng suốt biết nhường nào.
An Ngự Tiền cảm thấy, bây giờ Nhâm Tiểu Túc có thể nói việc lập trình vật chất là dễ vì trình độ tiểu tử này không đủ, hơn nữa còn chưa đụng phải nút thắt trong vấn đề kỹ thuật!
Chung quy học sinh trình độ không cao sao có thể hiểu được sự nhìn xa trông rộng của ông, sao biết được địa vị năm đó của ông trong giới học thuật?
Nghĩ tới đây, An Ngự Tiền còn muốn giữ Nhâm Tiểu Túc lại dạy bổ tức cho hắn, để cho “bữa sáng Nhâm Tiểu Túc” thấy được ông trâu bò cỡ nào.
Một hôm, vào lúc Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị lấy sách giáo khoa ra học tiếp thì thấy kế bên đó có một cuốn bút ký. Trong ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc, trước giờ hắn chưa từng thấy cuốn sách này.
Nhâm Tiểu Túc cầm bút ký ra xem. Thấy bên trong là ghi chép tỉ mỉ về cách học và các kiến thức trọng tâm. Vừa nhìn Nhâm Tiểu Túc liền biết là ai ghi, chắc chắn là An Ngự Tiền!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, buồn cười nhìn An Ngự Tiền. Làm khó cho ông già này giả bộ thần bí:
- Đây là sách của ngươi hả?
An Ngự Tiền lúng túng một hồi:
- À, đây là sách trước kia ta đọc, nghĩ tới sẽ có người dùng nên để đó. Nếu ngươi cần thì lấy đi, vừa vặn cũng thích hợp với ngươi. Chương trình cao trung đã đơn giản hóa nhiều kiến thức. Ngươi học theo từng bước, không ngừng ôn tập, dựa theo phương pháp học tập của ta năm đó rất tốt đó.
- Cảm ơn, bao nhiêu tiền?
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì chuẩn bị móc tiền ra trả.
Kết quả An Ngự Tiền giận tím mặt:
- Ta cho ngươi bút kỳ không phải vì tiền!
Nói xong, An Ngự Tiền liền hò hét đi ra ngoài cửa.
Nhâm Tiểu Túc mỉm cười ngồi xuống. Không thể không nói, có An Ngự Tiền chỉ điểm, bề ngoài thiết giáp của hắn ngày càng dễ nhìn. Theo An Ngự Tiền nói thì: Khoa học là một ngành học cực kỳ thần bí. Càng tìm hiểu lại càng thấy nó đặc biệt xinh đẹp. Đó là vẻ đẹp có thể chinh phục được linh hồn con người.
…Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới Đồ Phổ sơ cấp mà hắn vừa nhận được. Thứ này không thể dùng để học năng lực siêu phàm nhưng để học kỹ năng bình thường vẫn rất tốt.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc muốn dùng với Dương Tiểu Cận, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc bỗng hiện ra, hắn cần gì tìm xa bỏ gần. Chẳng phải trước mắt đã có An Ngự Tiền đó sao.
Phải biết Dương Tiểu Cận chỉ có kỹ năng vật lý và toán học, không óc học thuật chuyên nghiệp như An Ngự Tiền.
Ý Nhâm Tiểu Túc không phải Dương Tiểu Cận không thông minh, mà là thuật nghiệp của nàng chuyên về tấn công, không thể so sánh với hệ quy chiếu sai lệch được.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đâu:
“Sử dụng Đồ Phổ.”
Cung điện đáp:
“Kỹ năng rút được ngẫu nhiên: Kỹ năng chơi mạt chược cấp đại sư. Ký chủ không có kỹ năng cao cấp tương ứng, chỉ học được tới cấp độ nâng cao, có học không?”
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía An Ngự Tiền, rõ ràng là kỹ năng cấp đại sư, sao mỗi ngày còn thua tiền nữa? Chắc chắn trong đây có vấn đề!
Chẳng lẽ có người hố ông chú? Hoặc đối thủ chơi bẩn?
An Ngự Tiền phát hiện Nhâm Tiểu Túc nhìn mình:
- Nhìn ta làm gì?
- Không có gì.
Ngay sau đó Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
“Học.”
Hiện tại thương thế Nhâm Tiểu Túc đã khá ổn rồi. Nếu không vận động mạnh thì chẳng có trở ngại gì, đi đứng không còn đau như trước.
Rốt cục cũng có thể học kỹ năng chiến đấu, cũng không biết lão sư mà Dương Tiểu Cận an bài cho hắn là ai.
Dương Tiểu Cận từng nói với hắn, nơi đi học cách Thư viện không xa. Khi nào thương thế hắn tốt hơn có thể qua đó nhìn, đó là một võ quán.
Ban ngày tới Thư viện, ban đêm tới võ quán. Cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc trước giờ chưa từng phong phú như vậy.
Nhâm Tiểu Túc dựa theo địa chỉ Dương Tiểu Cận cho mình mà đi tìm. Dường như võ quán nằm trong hẻm nhỏ, hẳn cũng không quá nổi tiếng.
- Hẻm Nam Canh.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tới rồi!
Đây chỉ là con hẻm nhỏ. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chủ võ quán hẳn là không muốn tốn nhiều tiền vào điện nước, sợ không kiếm được lời.
Kết quả tới cửa võ quán, Nhâm Tiểu Túc mới phát hiện đệ tử nơi này đặc biệt nhiều. Hơn chục đệ tử đứng đầy trong sân.
Ngoài cửa có rất nhiều phụ huynh, hẳn là chờ đó con mình sau khi tan học.
Vừa ngẩng đầu lên, Nhâm Tiểu Túc biển gỗ và cánh cửa được điêu khắc chuyên nghiệp vô cùng. Xem ra đã có thâm niên, lớp gỗ bên ngoài đã bị nước mưa ăn mòn nên có vệt trắng.
Trên biển là hai chữ “Lục Gia”.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, đừng nói chủ nhân của võ quán này là người hắn biết nha!
Nhâm Tiểu Túc đi tới, hỏi một huấn luyện viên:
- Xin chào, ta tìm chủ võ quán.
Huấn luyện viên nhìn vào trong hô to;
- Lão Lục, có người tới tìm ngươi!
Lục Viễn đi ra, khi thấy người tới là Nhâm Tiểu Túc hắn cười thân thiết:
- Mau vào đi, đã lâu không gặp rồi!
Phụ huynh ngoài cửa thấy vậy thì không khỏi sửng sốt. Lúc họ thấy Nhâm Tiểu Túc còn tưởng chỉ là học sinh bình thường, ai ngờ lại khiến Lục Viễn tự mình ra đón.