Chương 341: Câu Cá
Vốn Nhâm Tiểu Túc tính ở lại sơn trại này một thời gian để quan sát. Thế nhưng dung mạo Dương Tiểu Cận quá dễ khiến thổ phỉ động sắc tâm. Nếu không vì vậy, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ra tay.
Một khi xuất thủ thì phải diệt trừ hậu hoạn, hắn sẽ không học hàng rào giả bộ làm người từ bi.
Chỉ là có vẻ mọi chuyện lại chuyển hướng có phần ngoài dự kiến của mọi người. Nhâm Tiểu Túc phát hiện đám Kim Lam này bị đánh bầm dập lại chẳng oán hận hay mắng chửi hắn chút nào.
Ngược lại còn nhận ra hắn là siêu phàm giả, muốn hắn dẫn dắt họ đi tới bến bờ kiêu ngạo và mạnh mẽ!
Đây là cái tư duy quái quỷ gì vậy?!
Nhìn một đám thổ phỉ luôn mồm kêu đại ca bên cạnh. Đám lưu dân không khỏi ngây ngẩn cả người. Họ không ngờ mọi chuyện sẽ phát sinh theo chiều hướng này!
Cũng chính lúc này, đám lưu dân mới ý thức được Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không phải người bình thường. Hai vợ chồng tới khu quần cư của họ đâu phải để trồng trọt. Nói không chừng cũng là thổ phỉ của một đỉnh núi khác.
Dương Tiểu Cận đứng một bên, chịu trách nhiệm ngăn cản người có ý định bắn lén họ. Có điều đợi một hồi lâu, nàng phát hiện đám người kia thật sự muốn Nhâm Tiểu Túc là đại ca của họ…
Tiêu diệt đi tiêu diệt lại, sao bây giờ Nhâm Tiểu Túc lại thành đại ca của đám thổ phỉ rồi…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn nói trước:
- Nhanh chóng chuyển súng đạn ra xa thùng dầu cho ta. Các ngươi đặt hai thứ này một chỗ, không sợ tự nổ chết chính mình à?
Kim Lam đang chảy máu mũi nhanh chóng đứng lên:
- Nghe lời đại ca, mau chuyển đồ đi, đừng để ở đây chướng mắt hắn!
Dương Tiểu Cận đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc. Nàng nhìn một đám người không ngừng bận rộn thì nhỏ giọng nói:
- Vậy là xong rồi hả?
Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày:
- Ngươi nhìn đi, không phải chúng ta là tới tiêu diệt họ à…
- Đúng rồi…
- Chúng ta là tới thăm dò nơi ẩn thân của thổ phỉ rồi tóm gọn một mẻ!
- Đúng rồi…
- Ngươi nhìn đi, bây giờ chúng ta có thăm dò hết, vẽ xong bản đồ…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Đợi Tông thị và Dương thị giết tới thì đám thổ phỉ cũng đã di chuyển tới chỗ khác rồi.
Đám thổ phỉ này chẳng khác nào mấy con chuột, mà sông ngòi ở Hà Cốc là từng đoạn cống thoát nước. Nếu quân chính quy tới đây tác chiến, đánh thắng thật sự rất dễ, còn có thể thu thập thêm người nữa. Thổ phỉ thì tính là cái quái gì, lời kể Tông thị bị đánh máu chó đầy đầu Nhâm Tiểu Túc không tin, chắc chắn Tông thị có mục đích riêng.
Thế nhưng, nếu quân chính quy chưa quen thuộc địa hình nơi đây, muốn đuổi cùng giết tận thổ phỉ là không thể thành công.
Cẩn thận suy nghĩ, cũng không phải họ không làm được, chỉ là làm mà lợi ích được bao nhiêu kia kìa.
- Cho nên phải làm sao?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc.
- Chúng ta phải để đám thổ phỉ tới tìm chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc ra quyết định.
Đến lúc này, Dương Tiểu Cận vẫn chưa ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng chỉ cảm thấy là do tư duy của Nhâm Tiểu Túc khác với suy nghĩ người bình thường nên khó lòng đoán được hắn đang nghĩ gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám lưu dân:
- Đi, chúng ta quay về trồng trọt!
Đám lưu dân sửng sốt một chút:
- Được quay về trồng trọt hả?
Họ còn tưởng Nhâm Tiểu Túc sẽ chiếm núi xưng vương, còn họ thì tiếp tục ở lại làm tù binh. Chung quy thổ phỉ ở Hà Cốc này đều là cá mè một lứa.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc lại để họ quay về trồng trọt?
- Đúng…
Nhâm Tiểu Túc cao hứng bừng bừng:
- Không phải các người đào mương giỏi lắm hả, kênh mương đào xong là trồng trọt được rồi! Hiện tại chúng ta có vũ khí nhưng chúng ta có thể không làm thổ phỉ. Chúng ta sẽ dùng vũ khí bảo vệ hoa màu của mình, để những tên thổ phỉ khác không dám ức hiếp chúng ta!
Đám lưu dân ngẩng người, thế nhưng họ vẫn không dám cầm vũ khí. Dường như sau khi cầm vũ khí rồi, cuộc sống của họ sẽ thay đổi hoàn toàn.
Không phải ai cũng thích chém chém giết giết. Sở dĩ họ chọn trốn khỏi tập đoàn tới nơi này trồng trọt cũng vì muốn tránh né ngoại giới, tìm một tịnh thổ* cho bản thân.
*Vùng đất an bình.
Trong đám lưu dân có người tàn nhẫn như Nhâm Tiểu Túc, cũng có người nhát gan vô cùng.
Thế nhưng cũng không thể vì thế mà bảo họ hèn mạt, chỉ đơn giản là họ không muốn đấu tranh hung ác với những người khác thôi.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chúng ta tuyệt đối không động thủ đánh người. Nhưng nếu các người cứ như bây giờ, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng chẳng làm xong thì lấy gì mà muốn an tâm trồng trọt. Nghĩ tới người nhà, nghĩ tới con cái các ngươi mà xem!
Khi nhắc tới hai chữ con cái, một tí lưu dân bắt đầu xúc động. Thói quen an nhàn khiến họ ý thức Hà Cốc không như những năm trước nữa. Thổ phỉ đã bắt đầu có ý đồ với họ rồi.
Tựa như hôm nay, thổ phỉ tới dẫn họ đi. Ngay cả năng lực đánh trả họ cũng chẳng có, đứa nhỏ đi theo cũng phải chịu khổ, vợ mình rồi cũng sẽ thành vợ người khác.
Vũ khí có thể dùng để đánh nhau cũng có thể dùng để tự vệ.
Có lưu dân chậm rãi đi tới cầm súng ống mới tinh. Họ thậm chí còn chẳng biết cách sử dụng, chỉ cầm lấy để tăng thêm lòng dũng cảm mà thôi.
Nhưng khi họ ôm cây súng vào ngực, dường như cũng cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đám lưu dẫn lẫn Kim Lam quay về chỗ cũ. Mà Dương Tiểu Cận thì lái xe mô tô chở Nhâm Tiểu Túc. Thừa dịp những người khác không chú ý, Nhâm Tiểu Túc thu cả rương lựu đạn vào không gian.
Thứ đồ chơi này có uy lực bằng bốn con 3 của bài tú lơ khơ. Việc này giúp Nhâm Tiểu Túc tiết kiệm không ít cảm tạ tệ đó.
Sau khi trở lại khu quần cư, Nhâm Tiểu Túc giao nhiệm vụ cho đám Kim Lam:
- Trước kia các người cũng là lưu dân, đừng nghĩ tới việc làm thổ phỉ nữa. Bây giờ thành thật trồng trọt cho ta, nghe không?
Vẻ mặt đám Kim Lam đau khổ. Thổ phỉ nhà người ta là đoạt lưu dân, còn thổ phỉ bên mình lại bị lưu dân đoạt về trồng trọt…
Dương Tiểu Cận nhìn một đám lưu dân tiếp tục ra sức đào mương liền hỏi:
- Ngươi giữ lại đám lưu dân và thổ phỉ này để làm gì?
Nhâm Tiểu Túc nhìn sắc trời cười nói:
- Chờ gió thổi.
Vào lúc này, xa xa lại có bụi đất cuốn lên. Dương Tiểu Cận nhìn đám thổ phỉ gào thét đi tới, đột nhiên lên tiếng:
- Đây là tự mình đưa tới cửa mà ngươi nói…
Tựa như Nhâm Tiểu Túc đã bảo, lần lượt đi tìm đám người này quá chậm.
Dựa theo Kim Lam nói, thổ phỉ đang muốn mở rộng lực lượng, sẽ không buông tha cho bất kỳ khu quần cư nào, gặp người là đoạt!
Nhâm Tiểu Túc hà Tất đi tìm đám thổ phỉ này. Hắn hoàn toàn có thể đợi đám thổ phỉ ở núi Đạt Bản, núi Đường Uông, đám người ở đầu tuyến tới tìm mình.
Đây là cách câu cá!
- Bất quá như vậy chỉ có thể bắt vài nhóm thổ phỉ nhỏ ở phía nam thôi.
Dương Tiểu Cận cười nói.
- Không sao, ta còn sợ sẽ có nhóm thổ phỉ lớn tới đây này. Yên tâm đi, rất nhanh chúng ta có thể đánh tới đám thổ phỉ lớn hơn thôi!
Nhâm Tiểu Túc hăng hái nói.
Lúc đám thổ phỉ tới nơi, lưu dân vừa trở lại khu quần cư có phần sợ hãi, họ không biết nên làm thế nào cho tốt.
Vừa về tới nhà lại bị bắt đi rồi?
Thế nhưng vào lúc họ đang bối rối thì thấy Nhâm Tiểu Túc hưng phấn vọt tới chỗ đám thổ phỉ…
Nhìn biểu tình Nhâm Tiểu Túc, đám lưu dân còn tưởng người thân hắn tới ấy chớ!
Dương Tiểu Cận đã sớm mai phục trên sườn núi để ngắm bắn, chuẩn bị yểm hộ cho Nhâm Tiểu Túc. Thông qua kính ngắm, Dương Tiểu Cận nhìn đám thổ phỉ còn chưa biết tai họa giáng xuống đầu, đột nhiên cảm thấy chuyến đi tới Hà Cốc lần này sẽ rất thú vị.
Ít nhất thú vị hơn rất nhiều so với những lần trước nàng tới đây.