Đệ Nhất Danh Sách

Chương 342: Người Của Hàng Rào 178

Chương 342: Người Của Hàng Rào 178
Câu cá là một kỹ năng sống. Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn tính đi xa hơn vào nội địa Hà Cốc, thế nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, hắn cảm thấy lỡ mà đụng phải đám thổ phỉ có quy mô trăm người, chỉ sợ hắn và Dương Tiểu Cận không xử lý nổi.
Hiện tại, mỗi ngày chỉ tới tầm 10 người, vào tay Nhâm Tiểu Túc rồi, họ ngay cả trở mình cũng chẳng trở nổi?
Cái gì gọi là kỹ năng súng ống hoàn mỹ? Nếu tình huống này mà không kiểm soát được thì đòi hỏi hoàn mỹ kiểu gì.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu cảm nhận được niềm vui khi được đồng đội yểm hộ. Hắn chẳng cần băn khoăn có người đánh lén mình không, vì chắc họ sẽ không thành công.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng suy nghĩ làm thế nào để đám Kim Lam thật sự quy thuận.
Đừng nhìn hiện tại họ một mực cung kính mà lầm. Đó là vì đám người kia không đánh lại Nhâm Tiểu Túc, hơn nữa súng ống cũng bị Nhâm Tiểu Túc và những lưu dân khác lấy đi, cho nên họ mới thành thành thật thật mà làm người.
Vạn nhất để Kim Lam nắm bắt được cơ hội, họ chắc chắn sẽ lén lút làm gì đó. Thế nhưng hiện tại Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa nghĩ được cách giải quyết vấn đề này.
Bấy giờ, Kim Lam và đám thuộc hạ của hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất. Vừa nhìn đám thổ phỉ mới bị Nhâm Tiểu Túc thu thập vừa thì thầm to nhỏ:
- Thấy không, hai người đó lợi hại lắm. Chúng ta không cứng đối cứng với họ là lựa chọn sáng suốt. Nhất là cô gái kia, giết người không chớp mắt. Súng bắn tỉa của nàng là thứ ta chỉ nghe người khác nhắc tới, đây là lần đầu nhìn thấy đó.
- Đại ca, chúng ta không đánh lại thật hả?
Thủ hạ hỏi.
Kim Lam:
- …Ngươi bớt nói nhảm đi.
- Đại ca, theo lời ngươi nói, có phải hai người này là người của tập đoàn không?
Thủ hạ nghi ngờ:
- Là cao thủ của tập đoàn?
Kim Lam lắc đầu:
- Không phải, người của tập đoàn nghiêm túc hơn họ nhiều…
- Lỡ là người của tập đoàn thì sao?
Có người nghi ngờ nói:
- Bằng không thì là cao thủ tới từ đâu. Cả Hà Cốc này chưa có ai biết dùng súng ngắm cả.
- Ngươi nhìn hai người này đi, không quan tâm tới bề ngoài, mặt cũng chẳng rửa. Làm sao là người của hàng rào được?
Kim Lam chối bỏ:
- Mấy vị đại nhân trong hàng rào không chịu như thế đâu!
Cũng như Nhâm Tiểu Túc lúc trước, ấn tượng của đám Kim Lam với người trong hàng rào đều có phần thần tượng hóa. Đó là ấn tượng đã khắc sâu trong lòng lưu dân, người tới từ hàng rào sẽ không khác thế là bao.
Đương nhiên, định kiến của cư dân hàng rào với lưu dân cũng nặng nề vô cùng.
- Vậy họ là người ở đâu?
Có người nhỏ giọng hỏi.
- Đợi chút.
Bỗng nhiên Kim Lam sửng sốt:
- Chẳng lẽ là người của hàng rào 178, không cũng là cao thủ từ trong hàng rào 178 tới đây. Ta thấy chỉ có hàng rào 178 mới cho ra cao thủ thế này! Hơn nữa nghe nói mấy năm nay hàng rào 178 thu nhận rất nhiều lưu dân. CMN, chẳng lẽ họ thật sự là người của hàng rào 178?
Kim Lam dùng phương pháp loại trừ suy đoán. Kết quả chỉ có nơi trong truyền thuyết như hàng rào 178 mới có cao thủ như Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận mà thôi: Không chú ý bề ngoài, không yếu ớt như cư dân hàng rào, hung ác, thần bí và mạnh mẽ.
Không thể không nói, những năm gần đây hàng rào 178 bị truyền chẳng khác nào thần, nhất là đối với đám lưu dân.
Kim Lam tự nhủ:
- Nếu người của hàng rào 178 tới Hà Cốc đó sẽ là cơ hội của chúng ta. Phải biểu hiện thật tốt, nói không chừng sau này chúng ta có thể được vào hàng rào 178 đó!
Hiện giờ hàng rào 178 không tiếp nhận người ngoài. Bằng không tới hàng rào 178 sẽ mạnh hơn gấp vạn lần so với làm thổ phỉ!
Nếu là người tập đoàn, Kim Lam sẽ không đi theo. Chung quy tập đoàn nhỏ mọn thế nào mọi người đều biết, quay về có khác nào chịu tội đâu.
Thế nhưng hàng rào 178 lại khác, đó là thánh địa trong lòng rất nhiều lưu dân ở khu tây bắc.
Lúc Nhâm Tiểu Túc dẫn theo một đám thổ phỉ mặt mũi bầm dập về, hắn hô với Kim Lam:
- Ngươi làm xong chưa?
- Làm xong rồi, đang chờ ngài phân phó a.
Lần này Kim lam hấp tấp hơn, lúc trước hắn chỉ diễn kịch, bây giờ thì thật sự chân thành khâm phục.
Nhâm Tiểu Túc vứt cho Kim Lam một khẩu súng lục:
- Về sau ngươi là tiểu đội trưởng, quản tốt những người này.
Kim Lam nhất thời cảm động:
- Cám ơn đại ca!
“Điểm cảm tạ tới từ Kim Lam, +1!”
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Kim Lam. Vốn dĩ Nhâm Tiểu Túc muốn thăm dò thằng này một chút, kết quả điểm cảm tạ này là sao? Chẳng lẽ hắn thật sự có khí chất lãnh đạo trong truyền thuyết, trong lúc vô hình đã khuất phục thằng này?!
Nhâm Tiểu Túc nói với Kim Lam:
- Nhanh chóng thu giữ súng của đám người này, giáo dục họ cho thật tốt. Sau này họ sẽ là người của khu quần cư chúng ta.
- Được ạ, ngài yên tâm!
Kim Lam nói:
- Đại ca, không biết ta có thể… hỏi ngài chuyện này không?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Kim Lam:
- Hỏi đi.
- Ngài tới từ đâu?
Kim Lam nhỏ giọng nói:
- Ngài không phải người của Hà Cốc.
Nhâm Tiểu Túc dừng lại, nhìn Kim Lam:
- Đay là chuyện tình ngươi muốn hỏi?
- Không có không có?
Kim Lam chột dạ nói.
- kết quả bấy giờ Dương Tiểu Cận đi tới:
- Trước kệ hắn, chứng ta nhận được tin từ tây bắc.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Kim Lam:
- Mau đi làm chuyện của ngươi đi, trông coi họ cho tốt. Để họ nhận thức rõ tình trạng bây giờ, gia nhập vào nhóm chúng ta, đi về con đường chưa đầy ánh sáng phía trước.
Kim Lam đè nén kích động trong lòng. Thật sự là tây bắc, là nhân vật lớn trong hàng rào 178!
Kim Lam tin, Dương Tiểu Cận nói chuyện là vô tâm. Thế nhưng hắn nghe lại hữu ý. Hiện tại hết thảy đều đúng như hắn suy đoán!
Đợi Kim Lam đi rồi, Dương Tiểu Cận mới nhìn Nhâm Tiểu Túc cười. Đêm qua họ đã thảo luận chuyện thân phận, có nên dùng thân phận gì đó buộc tâm đám thổ phỉ lại không. Đã muốn ra chiêu thì chi bằng giả trang làm người của hàng rào 178.
Kết quả hôm nay họ còn chưa làm gì thì Kim Lam đã tự mình tạo cơ hội, hiệu quả còn tốt thế nữa chứ!
- Vạn nhất trong đây thật sự có người của hàng rào 178 thì sao?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Cùng lắm thì ta tới hàng rào 178 giải thích với Trương Cảnh Lâm là được. Yên tâm đi, không sao đâu.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hớn hở:
- Ngươi nói lưu dân tây bắc thật sự rất xem trọng hàng rào 178?
- Ừ…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Trước kia ngươi ở phía nam nên không biết, trong mắt mọi người, hàng rào 178 rất tốt. Thế lực mạnh mẽ của họ nguyện ý tiếp nhận lưu dân, cũng xem như độc nhất vô nhị tại tây bắc.
- Vậy tại sao bây giờ không tiếp nhận lưu dân nữa?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
Dương Tiểu Cận hồi đáp:
- Thứ không chiếm được mới càng thêm thần thánh.
- Đúng nha….
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Vậy chúng ta tiếp tục bảo trì phong phạm thần thánh, để chuyện này cho đám lưu dân tự do suy nghĩ, xem thử hiệu quả thế nào.
Bấy giờ, Kim lam với nụ cười thần bí đi tới đám thổ phỉ của mình.
Một người hỏi:
- Đại ca, ngươi trông thật cao hứng. Chẳng lẽ chỉ vì một khẩu súng mà ngươi quên ước nguyện ban đầu của chúng ta rồi!
Kim Lam tức giận:
- Ngươi thì biết cái gì, lão tử sao có thể là người nông cạn như thế? Ta nói cho ngươi biết, họ thật sự là người của hàng rào 178 đó!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất