Đệ Nhất Danh Sách

Chương 365: Kết Cục Của Lý Thị

Chương 365: Kết Cục Của Lý Thị
Ở phía tây nam, Lý Thần Đàn một thân một mình đi lại trên đường rùng nhỏ, đường chỉ rộng đủ 1 xe đi qua, mặt đất lầy lội sau cơn mưa.
Bả vai hắn vác một cái cần câu, bên hông là sọt đựng cá.
Trong giỏ cá có hai con tôm sông lớn đang búng tanh tác, ba con cua bị dây thừng trói chân. Cua nặng chừng hai ba cân, nếu là trước tai biến, đây chắc chắn là cua hoàng đế cấp tiêu chuẩn.
- Tiểu Ly Nhân, ngươi cảm thấy bóng đen trong sông ban nãy là gì?
Lý Thần Đàn nói.
Âm thanh ngọt ngào của Tư Ly Nhân truyền tới từ phía trên:
- Không thấy rõ.
Lý Thần Đàn bĩu môi:
- Trông rất dọa người nha.
- Đừng lo, nó không đánh lại ta.
Tư Ly Nhân an ủi.
- Ta lo là ngươi chưa kịp ra tay thì nó đã ăn ta mất rồi…
Lý Thần Đàn cười nói:
- Bất quá vận khí hôm nay khô tệ. Tuy không câu được cá nhưng tôm và cua lại không ít.
Vào lúc này, âm thanh xe chạy trên đường nhỏ ngày càng tiến tới gần hai người.
Lý Thần Đàn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
Cỗ xe đang chạy, tài xế thấy Lý Thần Đàn phía trước liền kinh ngạc:
- Mau tránh ra, mau tránh ra!
Lái xe điên cuồng hò hét, thế nhưng Lý Thần Đàn chẳng khác nào một tảng đá, không nhúc nhích tí nào.
Tài xế nhanh chóng đạp phanh nhưng đường đầy bùn khiến xe không ngừng kịp. Nam nhân trung niên cắn răng muốn đâm chết Lý Thần Đàn. Lúc này hắn không thể tránh được, xe càng không được lật.
Thế nhưng khi xe việt dã chạy tới trước mặt Lý Thần Đàn, tiểu cô nương trên không trung lập tức bay xuống, nắm tay nho nhỏ nện lên động cơ xe.
Một quyền này khiến đuôi xe việt dã vểnh lên. Chiếc xe cao ngất bay thành một đường vòng cung rồi rơi xuống phía sau Lý Thần Đàn.
- Lý Thần Đàn, mỹ nữ tới cứu ngươi đây!!!
Tư Ly Nhân vui vẻ cười hô.
Vẻ mặt Lý Thần Đàn hàm chứa ý cười. Hắn không nói gì, chỉ bay đầu nhìn xe việt dã chổng vó phía sau:
- Thật thảm.
Tài xế kẹt ở chỗ ngồi, cả người bị treo ngược mắng to:
- Có phải mày bị đuôi rồi không! Mày…
Lời còn chưa nói hết, Tư Ly Nhân đã bay tới, chỉnh cho xe ngay ngắn lại rồi lôi lão già ngồi ghế sau ra.
Sắc mặt lão già kinh khủng, Lý Thần Đàn cười nói:
- Xin chào, lần đầu gặp mặt. Ta là Lý Thần Đàn.
Ba chữ Lý Thần Đàn vừa thốt ra, sắc mặt lão già càng thêm kinh khủng:
- Sao ngươi biết ta sẽ tới đây, ngươi muốn làm gì?!
Lý Thần Đàn cười nói:
- Xem ra ngươi không biết gì về ta cả. Khoan nói tới những vấn đề khác. Ta chỉ muốn biết, không phải hàng rào đã bị Khánh thị bao vây rồi sao. Ngươi thoát ra bằng cách nào?
Sắc mặt lão già âm trầm:
- Đến cùng ngươi muốn thế nào?
Lý Thần Đàn tự trả lời:
- À, ta hiểu rồi, ngươi và Khánh Chẩn đã giao dịch với nhau. Cho nên ngươi mới vứt bỏ Lý thị, một mình chạy trốn. Con đường này dẫn tới đâu nhỉ? Phía trước toàn là đường núi, đi tiếp sẽ tới Trung Nguyên. Cho nên ngươi muốn chạy tới Trung Nguyên.
Tư Ly Nhân nói:
- Thần Đàn ca ca, trong xe còn có rất nhiều vàng!
- Ừ….
Lý Thần Đàn gật đầu:
- Trước khi đi lại lấy vàng trong ngân hàng Lý thị theo, hẳn gã muốn tới Trung Nguyên làm ông lớn rồi.
Tài xế trốn trong xe không dám lên tiếng. Lão già thì gào thét:
- Lý Hữu Bạch, bắn chết hắn!
Có điều mặc kệ lão già hô thế nào. Nam nhân trung niên cũng chẳng dám làm gì.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Trốn ra ngoài còn dẫn theo con trai. Đáng tiếc con trai ngươi chẳng có tí tiền đồ nào cả. Thế hệ này của Lý thị quá sa đọa rồi.
Theo Lý Thần Đàn, Lý thị có tiếng nhưng không có miếng. Chỉ là một nhà giàu bé nhỏ an phận một góc tây nam mà thôi.
Hắn nói với lão già:
- Gia chủ Lý thị, để ta đoán xem, ngươi làm giao dịch gì với Khánh Chẩn ma quỷ…
Vì bị Tư Ly Nhân lôi kéo nãy giờ mà tóc tai lão già rối loạn phủ xuống trán, sắc mặt gã đỏ bừng:
- Dám nói người khác là ma quỷ, ngươi mới là ma quỷ!
- Ta cũng đâu nói trên đời này chỉ có hắn là ma quỷ…
Lý Thần Đàn cười nói:
- Đương nhiên ta cũng là một trong số đó. Chúng ta nói tiếp về vấn đề chính đi. Hơn một tháng trước, Khánh thị bỗng nhiên rút binh khỏi chiến trường chính, chiến binh nano của Lý thị cũng biến mất theo. Cao tầng Lý thị muốn ngươi tử chiến tới cùng. Có điều họ không ngờ chiến binh nano chỉ mà một trong số những thẻ đánh bạc của ngươi thôi. Cho nên, điều kiện ngươi đặt ra với Khánh Chẩn là để ngươi mang vàng rời đi? Ngươi cứ thế mà bán đứng Lý thị.
Lão già không nói gì thêm, tuổi của gã đã lớn. Dưới sự giàu vò của Tư Ly Nhân, chỉ cần cô bé run tay một tí gã đã thấy đầu hoa mắt váng.
Chỉ nghe Lý Thần Đàn nói tiếp:
- Hẳn lúc ấy chiến binh nano đã nguy trang lùi về cùng với thương binh. Khánh Chẩn quản lý một khi phía bắc, không ai cả trợ họ cả. Thậm chí còn cung cấp súng ống đạn dược cho họ. Mục đích của hắn ngay cả ta cũng chẳng rõ, có thể nói ta biết họ muốn làm gì không?
- Việc này liên quan gì tới ngươi!
Lão già gào thét.
- Ta cũng là người Lý thị mà…
Lý Thần Đàn thở dài:
- Vốn sẽ tự tay hủy diệt Lý thị. Chung quy Lý thị cứ thế mà tiêu vong khiến ta không có được cảm giác thống khoái. Thật hổ thẹn với thân phận này của mình.
- Cái tên điên nhà ngươi!
- Thật không dễ chơi…
Lý Thần Đàn thở dài:
- Lý thị sắp bị diệt, ngươi cũng nên diệt vong cùng một chỗ với Lý thị.
Tư Ly Nhân nói:
- Có cần ta giết họ không?
- Không, ta tự ra tay. Ngươi còn nhỏ, không thể giết người.
Nói xong, Lý Thần Đàn nhặt một cục đá nhỏ lnee. Hòn đá bắn ra khỏi ngón tay hắn. Phía sau ót lão gia thủng một lỗ máu.
Hòn đá xuyên qua ót lão già, một khắc sau chuyển hướng xuyên qua ót tài xế.
Lý Thần Đàn tự nhủ:
- Như vậy là kết thúc?
Tư Ly Nhân ném lão già như túi vải rách xuống con đường lầy lội. Nàng hiếu kỳ hỏi:
- Tiếp theo chúng ta làm gì?
- Ta cũng không biết…
Lý Thần Đàn cười nói:
- Tới Trung Nguyên thử xem. Nghe nói chỗ đó rất phồn thịnh. Bất quá… ông ngoại còn chưa tới.
- Ừ…
Tư Ly Nhân gật đầu:
- Khi nào Hồ Thuyết gia gia mới tới?
- Ngày mai….
Lý Thần Đàn như chợt nhớ tới gì đó:
- Lấy vàng trên xe theo. Nhất định Nhâm Tiểu Túc rất thích, lần sau tới có thể tặng hắn.
- Chúng ta không tới phương bắc tìm hắn hả?
Tư Ly Nhân hiếu kỳ.
Lý Thần Đàn bình tĩnh:
- Hiện tại hẳn hắn không muốn gặp chúng ta đâu. Chúng ta tới Trung Nguyên là được. Tới đó chờ hắn.
- Được…
Tư Ly Nhân nhu thuận đáp.
Nói xong, nàng bay vào rừng cây, khiêng một rương kim loại thật to tới. Rương kia to gấp bội nàng. Nàng đeo trên lưng chẳng khác nào nào ong cày cả. Dù nhét hết vàng vào trong rương, Tư Ly Nhân vẫn đeo rất nhẹ nhàng.
Lý Thần Đàn nhìn cuối đường rừng yên tĩnh. Hắn thấy ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá tạo thành nhiều điểm sáng loang lổ cứ như mưa sao băng cuốn hút Lý Thần Đàn.
Lúc này hắn chẳng khác nào một đứa nhỏ vừa thi xong, vốn phải tìm về ba mẹ mong cầu khen thưởng và khích lệ. Thế nhưng hắn lại chẳng tìm thấy ai để chia sẻ thành công cả.
Mẹ, con đã báo thù cho người rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất