Chương 364: Ta Ở Đây Chờ Ngươi
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc chỉ cảm thấy Khánh Chẩn chẳng khác nào một ngôi sao sáng trên bầu trời tây nam và tây bắc, những tập đoàn khác chỉ như màn đêm tôn lên sự nổi bật của hắn mà thôi.
Không phải những tập đoàn khác không đủ thông minh, mà là Khánh Chẩn mưu đồ quá xa.
Từng bước trong kế hoạch Khánh Chẩn kết hợp giữa vận khí lẫn mưu tính.
Từ lúc mới bắt đầu, Khánh Chẩn là La Lam vốn lấy được kỹ thuật của Lý thị nhưng lại chắp tay dâng cho Dương Tiểu Cận có Dương thị sau lưng.
Một khắc này, Khánh Chẩn hỏi Dương Tiểu Cận:
“Dương thị lấy được thứ này sẽ dùng vào kỹ thuật chữa bệnh hay đầu nhập quân sự?”
Kỳ thật khi đó Khánh Chẩn đã biết đáp án. Sao Dương thị có thể dùng kỹ thuật người máy nano cho lĩnh vực quân sự chứ. Đó là sự tham lam của tập đoàn cũng là sự thèm khát mãi không bao giờ lấp đầy được.
Hàng rào 109 bị sập ảnh hưởng rất lớn tới Lý thị, cho nên bên trong nội bộ Lý thị bắt đầu đấu đá tranh giành lợi ích quần thể, không ngừng đùn đẩy trách nhiệm.
Khi đó cao tầng Lý thị cần một đối tượng phát tiết lửa giận để chúng minh họ không mềm yếu. Nếu họ mặc kệ chuyện này, e rằng nội bộ tập đoàn sẽ nảy sinh mầm tai họa. Vì thế họ bắt buộc phải trả thù.
Lý thị quyết định phát động chiến tranh với Dương thị. Đây không phải Lý thị giận lây Dương thị mà xuất phát điểm của họ là cân nhắc từ lợi ích chính trị, họ phải làm như thế.
Lý thị muốn giết Lý Thần Đàn, Lý Thần Đàn mất tích không thấy.
Lý thị muốn tiêu diệt vật thí nghiệm nhưng Dương thị lại tiến công biên giới Lý thị mà Lý thị thì chẳng làm gì được.
Vì thế, Lý thị muốn chuyển lửa giận lên đầu Dương thị.
Trên thực tế, vốn dĩ Khánh thị mới gia nhập chiến trường mà thôi. Chiến tranh giữa Dương thị và Lý thị không liên quan gì tới Khánh thị cả.
Khánh Chẩn đoán chắc Đoàn chủ tịch sẽ điều hắn ra tiền tuyết, cho nên kiên nhẫn chờ đợi trong biệt thự.
Đến khi Khánh Chẩn tái nhậm chức, hắn lại giết Khánh Duẫn, chọn hợp tác với Dương thị.
Nhìn như kết minh với Dương thị nhưng Khánh Chẩn lại kéo hết binh sĩ chủ lực của Dương thị về chiến trường miền nam.
Đây hẳn là một bước mấu chốt trong kế hoạch của Khánh Chẩn.
Về sau, Khánh Chẩn còn cố ý, lén lút đẩy mạnh việc tiêu diệt binh sĩ Lý thị, dẫn tới La Lam bị giam lỏng, cũng khiến Dương thị phải điều người tới bổ sung vào tiền tuyến.
Có thể lúc này, lực lượng thần bí cứu viện La Lam chính là tập hợp thổ phỉ ở phương bắc đã bị Khánh Chẩn thâu tóm, khiến phòng ngự nay chỉ còn lại vài phần của Dương thị bị chọc tức mà không làm gì được.
Dường như Khánh Chẩn không tính nuốt chửng Dương thị nhanh như thế. Hắn rất kiên nhẫn, hiện tại hắn muốn phá vỡ dây chuyền công nghiệp của Dương thị!
Sau việc này, kinh tế Dương thị sẽ bị trì trệ khiến binh sĩ tiền tuyến ngay cả đạn cũng chẳng đủ dùng.
Có lẽ thời gian ngắn thì không sao, Dương thị có thể dùng đồ dự trữ duy trì một thời gian. Nhưng càng về sau, e rằng Khánh thị đã có thể đè Dương thị xuống đất mà đánh không thành hình!
Lúc này, Tông thị muốn xuôi nam lại bị lũ xuân và nước sông dâng cao ngăn trở.
Tuy Tông thị có thể tạm thời dựng cầu nổi nhưng nước lũ của Hà Cốc không phải vài chục cái cầu nổi là giải quyết được. Đó là hơn cả ngàn con sông, sông ngòi chẳng khác nào đường nứt len lỏi khắp địa khu Hà Cốc này.
Cho nên, Khánh Chẩn có thể nắm bắt được thời gian là 10 ngàu!
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra. Đến cùng là ai có đủ lực lượng để đột phá hàng rào 88 cứu La Lam? Chủ lực Khánh thị đều đã lên tiền tuyến cả rồi…!
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Bất quá Tông thị cũng có người trong thổ phỉ phương bắc. Vạn nhất họ cản trở các ngươi thì sao?
Hứa Man cười nói:
- Họ còn tưởng Khánh thị muốn đoạt địa khu Hà Cốc với họ nữa mà. Ánh mắt quá thấp, căn bản chúng ta không để họ vào mắt. Có lẽ chúng ta xuôi nam vài ngày rồi họ mới phát hiện không thấy chúng ta đâu.
Cho nên Tông thị vẫn nghĩ Khánh thị muốn đoạt Hà Cốc với họ, nhưng kỳ thật mục tiêu của Khánh thị cũng không phải họ.
Nhâm Tiểu Túc hít một hơi sâu:
- Bên này ta cũng chuẩn bị xuôi nam, phối hợp với các người cứu La Lam.
- Cứu La Lam không phải người của chúng ta…
Hứa Man nói:
- Cho nên không cần đi cùng đâu.
Hứa Man không thể tiết lộ nhiều tin tức hơn cho Nhâm Tiểu Túc, hắn chỉ nói được đến thế mà thôi.
Nói xong, Hứa Man chuẩn bị rời đi, Kim Lam đứng bên cạnh nói:
- Các người tới rồi đi vậy thôi hả?
- À…
Hứa Man sửng sốt, hắn quên mất chuyện tiếp tế súng ống là lương thực:
- Các người cần gì?
Nhâm Tiểu Túc cũng không rảnh mà để ý mấy cái nhỏ nhặt, hắn nói:
- Lưu lại hết đi.
Đám Kim Lam kinh ngạc.
Đại ca vừa mở miệng liền công phu ngoạm sư tử. Ngươi như vậy mà “ngoạm” hết vật tư của người ta?
Khóe miệng Hưa Man co quắp:
- Sao ngươi không bảo chúng ta để lại xe vận chuyển vật tư cho rồi?
Nhâm Tiểu Túc trầm tư:
- Cũng được nha. Các ngươi cũng không có nhiều người, xe vận chuyển để lại 4 xe, 4 xe còn lại các người lấy về đi.
Hứa Kim Nguyên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Đại ca đúng là khác biệt. Chúng ta chỉ có thể chờ tập đoàn nhà người ta cho vật tư, cho các gì lấy cái đó, lại dùng vật tư người khác cho đi cướp bóc người khác. Còn đại ca, hắn trực tiếp cướp đồ của tập đoàn luôn…
Hứa Man cau mày giận dữ:
- Được rồi, ngươi đúng là một chút cũng chẳng khách khí…
Đám Kim Lam hít một ngụm khí lạnh. Rốt cuộc đại ca của họ là thần thánh phương nào. Người Khánh thị cung kính với hắn còn chưa nói. Bây giờ thì muốn gì cho đó, ngay cả xe vận chuyển vận tư hắn cũng cướp được…
Nhâm Tiểu Túc nói với Kim Lam:
- Thất thần cái gì, còn không tới nhận đồ đi…
Xong, hắn lại quay đầu nhìn Hứa Man:
- Ta cũng không thể đãi các người ăn cơm. Ta còn phải chuẩn bị lên đường.
Dứt câu, Nhâm Tiểu Túc xoay người đi, bỏ lại Hứa Man đứng đó tức nổ đom đóm mắt. Hắn đưa nhiều đồ như thế, chưa uống được ngụm nước nào đã đuổi hắn đi?
Bọn cũng đâu có muốn ở đây ăn cơm làm gì, Nhâm Tiểu Túc đề phòng họ như thế là sao?!
Nhâm Tiểu Túc tìm Dương Tiểu Cận:
- E rằng Khánh thị sắp tấn công hàng rào 88. Ngươi tính thế nào?
Đây cũng là điều Nhâm Tiểu Túc lo lắng nhất, Dương Tiểu Cận là người của Dương thị. Hàng rào Dương thị bị tấn công, nàng có thể bỏ mặc ư?
Dương Tiểu Cận im lặng thật lâu:
- Ta ở lại đây.
Ngăn cách giữa Dương Tiểu Cận và hàng rào không chỉ là tình thân đạm mạc đơn giản. Nàng chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ mình, nhìn tuổi tác Dương Tiểu Cận thì hẳn cha mẹ nàng cũng đang tráng niên, sao cả hai đều không có ở đây?
Dương Tiểu Cận không nói, Nhâm Tiểu Túc cũng không hỏi. Thế nhưng hắn hiểu rõ, trong đó nhất định có ẩn tình.
Chỉ là Dương Tiểu Cận mặc kệ Dương thị nhưng cũng không đối đầu với Dương thị. Vì thế nàng quyết định ở lại khu quần cư này.
Chung quy, lần này Nhâm Tiểu Túc quay về cũng là muốn phối hợp với La Lam dẫn đám Nhan Lục Nguyên đi. Tất nhiên sẽ phát sinh xung đột với Dương thị.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Ta sẽ về rất nhanh.
- Ta ở đây chờ ngươi.