Chương 368: Lễ Gặp Mặt
Người tiếp ứng La Lam không chỉ có trong hàng rào, bên ngoài hàng rào 88, Hứa Man cũng dẫn đội đứng đợi như sợ La Lam có chuyện gì ngoài ý muốn.
Xem ra, tình huynh đệ của La Lam và Khánh Chẩn thật sự rất khăng khít. Thậm chí Khánh Chẩn còn nguyện ý vì La Lam mà hao tổn tâm tư hủy diệt cả một hàng rào.
Lúc trước khi Nhâm Tiểu Túc gặp La Lam, La Lam từng nói Khánh Chẩn nhất định cứu hắn. Mà thời điểm Khánh Chẩn hạ lệnh rút quân khiến Dương thị bị tổn thất cũng đã nghĩ tốt cách cứu viện.
Dù Khánh Chẩn thật sự không thể khống chế hết Khánh thị thì cuộc cứu viện này vẫn sẽ diễn ra dưới sự trợ giúp của Khánh thị, chiến binh nano vẫn đúng giờ tấn công hàng rào 88.
Trước ngày gió tuyết Khánh Chẩn tiến lên núi Bạch Quả, hắn đã chuẩn bị xong hết thảy cho La Lam.
Sau khi đã hiểu, La Lam cũng không khuyên Nhâm Tiểu Túc nữa. Hắn nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Khi nào các ngươi đứng vững gót chân ở Hà Cốc thì liên hệ với ta. Ta sẽ cho Hứa Man chuyển một tí vật tư tới, xem như chúc mừng tân gia.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc cũng không khách khí, hai bên cứ thế mà cáo biệt.
Thiên hạ này nào có bữa tiệc nào không tàn. Đám Nhâm Tiểu Túc đang chạy tới ánh sáng hy vọng trong lòng họ.
Trên đường đi, Nhan Lục Nguyên hỏi:
- Ca, Hà Cốc có bộ dáng thế nào?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Rất nghèo. Phòng ở đều được dựng bằng đất, ruộng đã bị phá hủy. Còn có một đám thổ phỉ bị thường chẳng cướp bóc được ai…
Thế mà Nhan Lục Nguyên nghe rất nghiêm túc.
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
- Như vậy ngươi vẫn muốn tới?
- Đương nhiên.
Hai mắt Nhan Lục Nguyên lóe sáng:
- Tiểu Cận tỷ tỷ cũng ở đó nhỉ, nàng….
- Ừ, nàng cũng ở đó…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ngày thường, hai chúng ta sẽ đào bùn, đóng gạch mộc, xây nhà ở cùng đám thổ phỉ. Chúng ta còn có thể dạy đám thổ phỉ đó học nữa…
Đột nhiên Nhan Lục Nguyên hỏi:
- Vậy ta có thể cùng các ngươi xây nhà ở không?
- Đương nhiên được.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Đối với Nhan Lục Nguyên mà nói, hắn không sợ sống khổ. Nếu sống khổ mà có hy vọng thì dù là chuyển gạch cũng rất vui.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám Vương Vũ Trí và Khương Vô một cái. Từ sau khi mấy nữ sinh rời khỏi đội, Khương Vô rất yên lặng, cũng không biết nàng nghĩ gì.
Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:
- Đi, ca mang ngươi đi hóng mát!
- Hóng mát kiểu gì?
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói:
- Chúng ta đâu có xe, ta còn tưởng sẽ đi tới Hà Cốc kia mà.
Hàng rào 88 cách Hà Cốc hơn 400 km. Ở giữa còn có hai tòa hàng rào. Dù là Nhâm Tiểu Túc cũng phải mất 3 ngày gấp rút mới quay về kịp.
Bất quá, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhớ tới đoàn tàu hơi nước. Dường như hắn cũng không có ý che dấu năng lực này.
Khi đoàn tàu hơi nước xuất hiện, Vương Phú Quý nhìn tới ngây người:
- Tiểu Túc, đây là xe lửa?!
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Lên xe ta chở các ngươi đi hóng mát!
Cả đám người cười rộ lên, người ta là dùng xe sang trọng đón người đẹp đi hóng mát. Còn Nhâm Tiểu Túc thì dùng xe lửa chở một đám già trẻ đi hóng mát.
Từ lúc Nhâm Tiểu Túc quay về, mọi thứ đều trở nên khác hẳn.
- Lên xe, lên xe đi.
Nhâm Tiểu Túc hưng trí bừng bừng.
Cuộc sống có thêm hy vọng, làm gì cũng có lực hơn.
Một đám người ngồi lên đoàn tàu. Mọi người nhìn đường ray hư ảo xuất hiện phía trước cùng đoạn đường ray từ từ biến mất sau lưng chẳng khác nào giấc mộng.
- Tiểu Túc, đoàn tàu này là năng lực mới của ngươi?
Tiểu Ngọc Tỷ hỏi.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc chưa từng để lộ năng lực thế này, đây là lần đầu tiên nàng thấy.
- Khả năng này có thể làm được gì?
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ suy nghĩ:
- Có thể dùng để vận chuyển? Về sau, nếu hàng rào mở thương lộ, ta có thể đi chuyển hàng… Cũng không biết một chuyến này sẽ có lợi nhuận thế nào?
Kỳ thật có tiền hay không cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn học cách điều khiển đoàn tàu mà thôi.
Nếu để Vương Tòng Dương nghe chuyện này chẳng biết gã sẽ thế nào. Căn bản Vương Tòng Dương chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng năng lực đoàn tàu vận chuyển hàng hóa…
Tinh thần lực của siêu phàm giả có hạn. Dù là Vương Tòng Dương, dưới tình huống không có ngoại lực tác động của chỉ điều khiển đoàn tàu chạy được nữa ngày mà thôi, chưa kể còn không thể duy trì mãi ở tốc độ cao.
Mà Nhâm Tiểu Túc thì khác, đoàn tàu được phục chế này nhiều hơn của Vương Tòng Dương, có tất cả 12 khoang xe. Hơn nữa, căn bản Nhâm Tiểu Túc không phát hiện được cảm giác tin thần lực cạn kiệt.
Trên thực tế, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng nhận ra, thứ đáng giá nhất của Nhâm Tiểu Túc không phải phục chế năng lực của người khác mà là tinh thần của hắn như chẳng bao giờ hết. Điều nghiền ép hết thảy những siêu phàm giả khác.
Đoàn tàu chạy với tốc độ cực nhanh. Hiện tại ở hướng tây bắc không có tập đoàn nào lùng bắt siêu phàm giả cả. Lúc này họ ốc còn không mang nổi mình ốc mà. Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, tập đoàn mạnh nhất bấy giờ chính là Khánh thị và hàng rào 178, cả hai hắn đều có thể miễn cưỡng xem là bằng hữu?
Đoàn toàn một đường vượt sông lớn, rảnh đất cũng như biến thành đất phẳng, phảng phất như vượt qua mọi phiền não.
Nhâm Tiểu Túc nói rõ:
- Đến khu quần cư rồi đừng để lộ năng lực này của ta. Bây giờ còn chưa biết đám thổ phỉ kia có đáng tin không.
Bọn Vương Phú Quý nhao nhao gật đầu. Điểm nặng nhẹ này họ vẫn hiểu được. Khi sắp tới nơi, Nhâm Tiểu Túc thu đoàn tàu lại để đám người cùng nhau đi bộ.
Khi họ tới khu quần cư, nơi này vẫn là một mảnh phế tích. Dương Tiểu Cận đang cuộn tay áo giúp lưu dân chuyển lương thực lên xe tải mà Hứa Man lưu lại.
Mặt nàng bẩn hè hề, nhìn chẳng giống thiên kim của tập đoàn mà chỉ là lưu dân bình thường.
Dương Tiểu Cận quay đầu thấy đám Nhâm Tiểu Túc đang đi tới, nàng vui vẻ vẫy tay với Nhâm Tiểu Túc. Nhan Lục Nguyên thấy phía trước là một mảnh phế tích cũng chẳng uể oải tí nào. Hắn vẫy tay với Dương Tiểu Cận:
- Chị dâu!
Đây là lần đầu tiên Nhan Lục Nguyên gọi Dương Tiểu Cận là chị dâu, điều này khiến Dương Tiểu Cận không khỏi ngây người.
Trong lúc bất chợt, Nhan Lục Nguyên cảm thấy có người đạp mông mình, quay lại thằng bé thấy mặt Nhâm Tiểu Túc đỏ bừng:
- Nói chuyện càn rỡ gì đó!
Ngược lại, Dương Tiểu Cận vẫn bình tĩnh như không. Chủ yếu mấy ngày nay đám thổ phỉ lớn nhỏ gọi nàng đại tẩu. Vì thế nàng đã quen, sớm tiếp nhận cách gọi này rồi…
Lại thấy Tiểu Ngọc Tỷ tới trước mặt Dương Tiểu Cận, nàng lấy khăn tay dịu dàng lau mặt Dương Tiểu Cận, cười nói:
- Một cô gái thật xinh. Đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu mà.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Nói cái gì đó, ai là bãi cít trâu hả?!
Kết quả Tiểu Ngọc Tỷ chẳng thèm để ý Nhâm Tiểu Túc, nàng lấy ra một cái vòng tay, đeo cho Dương Tiểu Cận;
- Tỷ không có nhiều tiền, vòng tay này cũng không quá quý giá. Ngươi ngàn vạn lần đừng ghét bỏ, về sau tỷ có nhiều tiền hơn sẽ tặng quà nặng tay cho ngươi nhé!
Dương Tiểu Cận chẳng chút chối từ, nàng cười mỉm nói:
- Không chê, ta rất thích.
Spoiler:
Dương Tiểu Cận đang tìm chỗ nấp thì quay đầu hô với Nhâm Tiểu Túc:
- Nhâm Tiểu Túc, cấp tốc kích pháo!
Một tiếng ầm vang lên, Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn đạn pháo cối rơi xuống dưới chân Hứa Kim Nguyên, nổ bay hắn lên trời.
Một lượng lớn bùn đất bị sóng bom bổ văng khắp nơi. Nữ lưu dân khóc lóc chạy tới chỗ Hứa Kim Nguyên rơi xuống. Nàng ôm Hứa Kim Nguyên khóc hô, thế nhưng người nàng thích đã không còn cơ hội đáp trả.
Không có cái gì như sanh ly tử biệt cả. Chiến tranh kéo tới, ngay cả cơ hội nói từ biệt cũng chẳng có.
Kỳ thật Hứa Kim Nguyên tính tới núi Thủy Đằng sẽ kết hôn với Tiểu Thúy, thế nhưng hắn vẫn chưa nói thành lời với nàng.
Vào nửa đêm, hắn nằm ở nơi hoang dã hỏi Kim Lam: Ngươi nói xem, ta chỉ là một tên thổ phỉ không thể chết già, cưới người ta về rồi liệu có hại đời con gái người ta không?
Khi đó Kim Lam cười ha hả, chê cười Hứa Kim Nguyên một trận.
Nhưng một khắc thấy màn này, đám Kim Lam đều choáng váng:
- Kim Nguyên!
=> Hạnh phúc tưởng chừng đang ở trước mặt. Hy vọng mới mở ra với đám thổ phỉ trước giờ chỉ tồn tại chứ chưa bao giờ thật sự "sống". Thế nhưng ông trời lại không chiều lòng người. Bi kịch lần lượt xảy ra, và chỉ có hơn chứ không có kém!