Chương 369: Chuẩn Bị Chiến Đấu
Tiểu Ngọc Tỷ càng nhìn càng thích Dương Tiểu Cận, cô gái này vừa có học thức, dáng vẻ lại xinh đẹp, hơn nữa còn không yếu đuối.
Em dâu như vậy đi đâu mà tìm?
Lông mày Tiểu Ngọc Tỷ nhếch lên, nàng bắt đầu nghĩ tới việc chuẩn bị làm đám hỏi cho Nhâm Tiểu Túc. Thậm chí nàng còn nghĩ tới nên đặt tên cho con của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thế nào.
Cũng không biết Nhâm Tiểu Túc sẽ có mấy đứa nhỏ? Nếu có hai đứa thì quá tốt rồi, nàng có thể chăm được, nhiều hơn nữa thì có hơi quá sức.
Đợi mọi người đều bận việc rời đi, Tiểu Ngọc Tỷ mới vụng trộm hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Lều vải ta chuẩn bị ngươi dùng thế nào rồi?
Đến nơi, điều đầu tiên Tiểu Ngọc Tỷ nghĩ tới là chuyện này. Mắt thấy mọi người ngay cả chỗ ở cũng chẳng có, lều vải hẳn đã được dùng rồi!
Kết quả Tiểu Ngọc Tỷ lòng đầy chờ mong lại nghe Nhâm Tiểu Túc ấp úng:
- Nàng ngủ trong lều vải, ta ngủ ở ngoài.
Tiểu Ngọc Tỷ hung hăng véo Tiểu Ngọc Tỷ:
- Sao lại không tranh thủ!
Ngu ngốc! Quá ngu ngốc!
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng trốn đi, triệu tập mọi người lại:
- Chắc hẳn mọi người đã biết, Tông thị đã điều tra được chỗ này của chúng ta. Lúc này phía nam đang náo động, nếu chúng ta dừng ở đây chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Vào lúc này, Kim Lam dẫn đầu quát:
- Đại ca đi đâu, chúng ta theo đó!
Nhâm Tiểu Túc chừng chờ một lúc rồi nói:
- Kỳ thật ta không phải người của hàng rào 178.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, bản thân không thể dùng hy vọng tốt đẹp lừa gạt mọi người. Hy vọng không nên có tạp chất bên trong, hắn cần phải thẳng thắn.
Đám thổ phỉ dần an tĩnh lại, Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Ta quen biết Hứa Hiển Sở, cũng quen biết Trương Cảnh Lâm. Quan hệ thậm chí cũng không tệ lắm. Thế nhưng ta thật sự không phải người của hàng rào 178. Nếu có người muốn đi, ta có thể viết một phong thư tiến cử cho các người. Còn chuyện các người có vào được hàng rào 178 không, ta không biết.
Nhâm Tiểu Túc để đám thổ phỉ tự lựa chọn. Hắn không trông cậy có bao nhiêu lưu dân và thổ phỉ sẽ ở lại. Những gì hắn nói đều là thật lòng, hắn không muốn lừa gạt đám thổ phỉ này.
Quả nhiên, Nhâm Tiểu Túc vừa nói dứt lời, đại bộ phận thổ phỉ đều hai mặt nhìn nhau.
Chưa nói tới quá trình lừa dối của Nhâm Tiểu Túc thế nào, cơ mà mọi người thật sự rất thích. Cả bọn đều hưởng thụ quá trình tích lũy đạn, nhưng cuối cùng vẫn vì được tới hàng rào 178 họ mới ở lại đây.
Cho nên, một khắc khi chân tướng được vạch trần, mọi người bắt đầu do dự theo bản năng.
Có người đứng dậy nói:
- Đại ca, nói thật, ta là vì hàng rào 178 mới lưu lại đây. Cho nên…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, hắn kêu Nhan Lục Nguyên đem giấy bút tới, viết thư giới thiệu cho Hứa Hiển Sở cùng Trương Cảnh Lâm. Thế nhưng hắn không cam đoan hàng rào 178 sẽ chấp nhận.
Có người bắt đầu, lập tức có thêm thổ phỉ đứng lên bảo muốn thư tiến cử. So sánh ra, dù nơi này sống vui vẻ và bình yên nhưng tương lai vẫn quan trọng hơn.
Đây là hàng rào 178 đó.
Chỉ mới nửa tiếng, nguyên bản 300 thổ phỉ đã đi hết hơn 200 người.
Nhâm Tiểu Túc không hề xấu hổ, ngược lại hắn cực kỳ bình tĩnh.
Quả hái xanh không ngọt, hắn sẽ không dùng lời nói dối để giữa chân những người này.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Kim Lam:
- Sao ngươi không đi?
Kim Lam cười nói:
- Ta đã sớm đoán được.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Ngươi đoán thế nào?
- Đại ca, ta không ngốc…
Kim Lam cười nói:
- Nếu hàng rào 178 muốn thống nhất Hà Cốc sao chỉ phái hai người tới. Họ chỉ cần vung tay, e rằng gần 10 phần thổ phỉ nơi này đều đồng ý chiêu an.
- Vậy ngươi…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói. Hắn muốn hỏi, vì sao Kim Lam không rời đi.
Kim Lam đáp:
- Nhưng ta là 1 phần nhỏ còn lại. Khi ngươi và đại tẩu cùng chúng ta đào bùn. Một khắc này ta đã định sẽ cùng ngươi xông pha Hà Cốc. Thậm chí rời khỏi Hà Cốc cũng được, đi đâu đều ổn.
Kim Lam vừa lên tiếng, Trương Nhất Hằng cũng nhanh mồm:
- Hàng rào 178 cũng chẳng có gì tốt. Mùa đông rất lạnh, lạnh tới mức mọi người đều trốn trong nhà. Đi hay không cũng được
Hứa Kim Nguyên nói:
- Thổ phỉ không thể chết già, ta đã thấy qua vô số đầu lĩnh thổ phỉ. Nhưng như đại ca ngài là lần đầu ta thấy, có tới hàng rào 178 hay không không quan trọng. Đại ca đi đâu, ta đi theo đó.
Nhâm Tiểu Túc không phản bác. Mà Nhan Lục Nguyên, Dương Tiểu Cận cũng lẳng lặng đứng một bên nhìn. Có lẽ đây là nguyên nhân Nhâm Tiểu Túc thích nơi này.
Bọn họ rong ruổi trên đất chết cả năm nay. Đi tới không ít hàng rào, vẫn chưa tìm được nơi chốn chân chính của mình.
Hiện giờ, dường như Nhâm Tiểu Túc đã tìm được.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói:
- Chị dâu, ta thích nơi này.
Dương Tiểu Cận sờ đầu thằng bé:
- Ta cũng thích.
Nhâm Tiểu Túc hít một hơi sâu:
- Vậy chúng ta xuất phát về hướng tây bắc. Ta đã xem trong sách, nghe nói bên trong hướng tây bắc có núi Thủy Đằng có một thung lũng bốn mùa như xuân, sông ngòi thanh tịnh uốn quanh sơn cốc. Dù là mùa đông nước sông cũng không đóng băng.
Một đám thổ phỉ nhìn nhau, mọi người đều cười:
- Vậy chúng ta tới núi Thủy Đằng đi. Mọi người từng nghe tới chỗ đó. Trước kia cũng có người muốn tới. Nhưng hình như nơi đó có một đàn dã trư cùng dã trư vương thập phần hung hãn, vì thế chưa có ai tới cả.
Nhâm Tiểu Túc hô:
- Mọi người cưỡi mô tô, dọn dẹp hành lý chuẩn bị xuất phát!
Hiện tại mọi người có thể lái mô tô rồi à?
Hai mắt Hứa Kim Nguyên sáng trưng.
- Bằng không mấy trăm chiếc mô tô để làm gì…
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Chẳng lẽ khiêng đi hay bỏ lại đây?
Đột nhiên Kim Lam nhỏ giọng nói:
- Vậy tới núi Thủy Đằng rồi, có cần làm việc đổi đạn không?
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Cần.
Kim Lam:
- …
Một đường đi về phía bắc này, họ sẽ đi qua núi Đạt Bản, núi Đường Uông và quan ải. Họ cần đi 100km về phía tây tới núi Thi Siết rồi mới phòng tới phương bắc.
Không phải hắn muốn đi xa mà Nhâm Tiểu Túc cố tình tránh mấy sơn trại thổ phỉ, không để người khác phát hiện động tĩnh của họ.
Hiện giờ phía nam đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Tông thị lại thành linh cẩu không ai kiềm chế, thời điểm này, Tông thị là nguy hiểm nhất.
Một đường đi, thổ phỉ cưỡi mô tô chở theo một người. Phía sau Hứa Kim Nguyên là nữ lưu dân Tiểu Thủy đang vui vẻ ngất trời. Lúc trước, Hứa Kim Nguyên vừa tránh né vừa rụt rè, bây giờ thì tốt rồi, rốt cục hắn cũng không xấu hổ nữa.
Mà đám Kim Lam thấy vậy thì không khỏi nhạo báng, chờ tới khi xây xong nhà ở tại núi Thủy Đằng sẽ làm hỉ sự cho hai người họ.
Thế nhưng khi họ đi tới ngày thứ ba, sắp tới núi Thi Siết thì Nhâm Tiểu Túc bỗng ngây người:
- Ngừng lại, ngừng lại!
Có người khó hiểu hỏi:
- Đại ca, làm sao vậy?
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhìn bốn phía, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói với Dương Tiểu Cận:
- Tìm chỗ nấp! Nhanh! Những người khác tìm chỗ tránh né, có địch tập kích!
Kim Lam kịp thời phản ứng, hắn nhanh chóng ra lệnh cho đám thổ phỉ:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Mọi người không biết kẻ địch ở đâu, cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì. Thế nhưng một khi Nhâm Tiểu Túc nói thế thì nhất định có chuyện nguy hiểm.
Trên đường rời khỏi hàng rào 88, tới Hà Cốc, Tông Thừa từng biểu diễn bài ma thuật cho hắn.
Khi đó, Nhâm Tiểu Túc cố ý hỏi Tông Thừa có thể ảo thuật ra con 4 không. Thời điểm hắn cầm con 4 trong tay kia, lá bài ảo thuật bị Nhâm Tiểu Túc đổi thành lá bài bạo liệt của mình.
Khi hai người mỗi người một ngả, vì cự ly quá xa nên Nhâm Tiểu Túc mất đi liên hệ với lá bài. Dường như việc khống chế lá bài bạo liệt cũng cần khoảng cách nhất định, đại khái là một hai km. Nhâm Tiểu Túc cũng không thể xác định cự ly cụ thể.
Mà hiện tại hắn khẩn trương là vì, mối liên hệ với lá bài kia dần xuất hiện.
Chứng tỏ Tông Thừa đang tới.