Chương 378: Huyền Học
Nhâm Tiểu Túc xem Tông thị là địch nhân nên vừa nghe được âm thanh động cơ xe thì phản ứng đầu tiên là nghi ngờ Tông thị phái người đánh lén Vương Thánh Tri. Khả năng cao muốn ngăn cản hàng rào 178 liên hệ với Trung Nguyên.
Chỉ thấy người trong đội Vương Thánh Tri lấy vũ khí ở rương để sau xe ra, Chu Ứng Long tay không tất sắt đứng dậy.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Ứng Long một cái. Đại hán Tây Bắc đến giờ vẫn ung dung hẳn là siêu phàm giả. Bằng không Trương Cảnh Lâm sẽ không phái một mình hắn qua, ngay cả vũ khí cũng không cần.
Lúc đoàn xe Tông thị tới gần, khiến người khác kinh ngạc là người đầu tiên bước xuống xe lại không mang vũ khí, là một thanh niên rất lạ lẫm.
Chỉ thấy mấy chiếc xe phía sau có vài người mặc đồ đầu bếp nhảy xuống, trong tay cầm theo nồi niêu xong chảo. Thậm chí còn có người cầm cả bếp gas.
Thanh niên cười nói:
- Chào buổi tối, ta là Tông Tương của Tông thị. Nghe nói các vị muốn nhấp nháp mỹ thực của Tông thị chúng ta nhưng không cách nào tới hàng rào nên ta đã dẫn đầu bếp tới đây, để các vị thưởng thức một tí thức ăn như khoai tây sợi, gà trăm hoa cùng dê nướng nguyên con của Tông thị.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong xe cười lạnh nhìn hết thảy. Rõ ràng Tông thị chỉ ước đám người bọn họ chết nhanh mới tốt, vậy mà bây giờ lại giả vờ thành một bộ dáng hiếu khách.
Lúc trước chân tướng của Tông Thừa chưa phơi này cũng mang bộ dáng xưng huynh gọi đệ thế này. Cuối cùng thì sao?
Cho tới hôm nay, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi cũng chẳng rõ vì sao Tông Thừa muốn xuống tay với họ.
Đây là điều khiến Nhâm Tiểu Túc tức giận nhất.
Nhìn thiếu niên tự xưng Tông Tương kia. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy quan hệ của hắn với Tông Thừa không cạn. Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ có nên giết tên này không.
Nhưng giết Tông Tương xong thì sao? Vẫn chưa đủ hả giận.
Nhâm Tiểu Túc nhất định phải tiêu diệt Tông thị, một Tông Tương không đủ dập tắt lửa giận của hắn.
Lúc này, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn muốn tận lực tạo ra mâu thuẫn giữa Vương Thánh Tri, Chu Ứng Long cùng Tông thị. Ví dụ như giết Tông Tương rồi ngụy trang thành đám Vương Thánh Tri ra tay. Nhưng nếu vậy, e rằng đám Vương Thánh Tri sẽ không thể an toàn quay lại Trung Nguyên?
Những người này đã cứu hắn một mạng, hắn không thể làm thế.
Hô hấp Nhâm Tiểu Túc dần chậm rãi, tâm tình bình tĩnh lại. Hắn muốn nhờ cậy lực lượng của Vương Thánh Tri và hàng rào 178 thì phải tìm cơ hội tốt nhất.
Vì cái gọi là không đánh người mặt cười nên lúc này Chu Ứng Long chỉ ngồi một bên mà chẳng nói gì.
Đố ăn được được làm xong thật tốt, mùi thơm tràn ngập doanh địa. Tông Tương cho đầu bếp cắn một khối thịt dê rồi ăn:
- Ta nếm thử giúp các vị… Ừ, tốt lắm, thịt dê ngoài giòn trong mềm. Mời các vị chậm rãi thưởng thức, không quấy rầy nữa. Hy vọng chặng đường tới Tây bắc của các vị sẽ vui vẻ.
Nói xong, Tông Tương dẫn người rời đi, không dây dưa dài dòng.
Động tác thử đồ ăn vừa rồi như giúp đám Vương Thánh Tri khử độc, cũng trừ đi ngờ vực vô căn cứ của Chu Ứng Long.
Đợi Tông Tương đi rồi, Chu Ứng Long mới phun nước bọt xuống đất:
- Đám linh cẩu xun xoe thì có gì mà tốt?
Vương Thánh Tri cười hỏi:
- Sao các người chán ghét Tông thị thế?
- Khi Trương tư lệnh chưa quay về, Tông thị rất thích tiếp cận hàng rào 178, vụng trộm đưa người của họ vào. Cuối cùng, tin tức hàng rào 178 bị tiết lộ ra ngoài….
Chu Ứng Long trầm mặc:
- Đám linh cầu chia rẽ khiến nội bộ chúng ta tranh quyền đoạt lợi từ hàng rào 178 đến chướng khí mù mịt. Sau này chúng ta mới điều tra ra, nguyên lai Tham mưu trưởng là con riêng của Tông thị. Sau khi Trương tư lệnh phát hiện đã khổ sở thật lâu, từ đó hàng rào 178 không nhận người ngoài cũng vì phòng ngừa đám người dụng tâm kín đáo đó thẩm thấu vào.
- Làm sao các người biết hắn là con riêng Tông thị?
Vương Thánh Nhân hiếu kỳ.
Chu Ứng Long cười lanh:
- Đương nhiên là tra khảo bức cung.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, đâu chẳng phải là điệp viên hai mang à. Cũng chẳng biết vị con riêng này ẩn núp bao lâu mà leo lên được chức Tham mưu trưởng nữa.
Vương Thánh Tri gật đầu, khó trách người của hàng rào 178 chán ghét Tông thị như thế. Hắn cười nói:
- Trước kia chúng ta cũng từng gặp chuyện như vậy.
Chu Ứng Long sửng sốt:
- Bây giờ không còn nữa?
- Ừ, đã giải quyết xong.
Vương Thánh Tri nói.
- Giải quyết được rồi?
Chu Ứng Long nhíu mày:
- Làm sao có thể phòng bị đám người dụng tâm trà trộn vào hàng rào chứ.
- Chúng ta có trí tuệ nhân tạo…
Vương Thánh Nhân cười giải thích:
- Trí tuệ nhân tạo có thể phân tích và phán đoán một người có nói dối không.
Nhâm Tiểu Túc tò mò, trí tuệ nhân tạo là gì?
Không chỉ Nhâm Tiểu Túc, còn có cả Chu Ứng Long nữa:
- Đó là cái quái gì vậy?!
Lại nghe Vương Thánh Nhân giải thích:
- Trí tuệ nhân tạo là nghiên cứu của người xưa trước tai biến. May mà tư liệu đều được lưu giữ đầy đủ. Nói ngắn gọn, máy tính có có năng lực suy nghĩ như người bình thường. Bất quá trí tuệ nhân tạo không có ý thức riêng, hiện giờ trí tuệ nhân tạo là được lập trình…
Chu Ứng Long ngắt lời:
- Ngươi đừng nói với ta mấy cái này, ta nghe không hiểu. Ngươi đang nói về huyền học à…
Nhâm Tiểu Túc tán đồng với Chu Ứng Long, nghe cứ như mê tín thời xưa ý.
Hắn biết máy tính và lập trình là gì, nhưng máy tính lại được lập trình với suy nghĩ của con người ư?
Vì tai biến là khoa học của nhân loại bị lệch hướng: Chỉ có thể nghiên cứu tiếp những thứ còn lưu lại mà thôi. Những thứ này cũng trở thành chủ đề khoa học chính được tập đoàn phát triển.
Điều này giúp họ có thể lập tức dẫn đầu trong các tập đoàn ở một lĩnh vực nào đó.
Vương Thánh Tri nói:
- Hàng rào 178 của các người có thể dùng thử trí tuệ nhân tạo của chúng ta mà sàng lọc gián điệp.
Chu Ứng Long không ngốc, hắn cười hắc hắc, thẳng thắn nói:
- Tuy ta không hiểu thứ này lắm. Có lẽ nó có thể điều tra gián điệp rất tốt nhưng hàng rào 178 tuyệt đối không cho phép loạn ngoại vật này giám thị chúng ta. Vạn nhất các người có thể điều khiển từ xa thì sao, chúng ta không đủ trình độ khoa học kỹ thuật đối kháng với các người.
Vương Thánh Tri lơ đễnh:
- Không sao, ta chỉ đề nghị thôi.
Chu Ứng Long suy nghĩ:
- Ngay cả máy móc của các ngươi cũng có trí tuệ thì hẳn hàng rào cũng có thể bay bay trên trời nhỉ?
Vương Thánh Nhân vui vẻ:
- Cái ngươi nói là ngụy khoa học, sức mạnh có thể trèo chống cả hàng rào trong không trung không phải thứ con người làm được. Hàng rào của chúng ta không khác gì nhiều so với các người, chỉ phồn hoa hơn, nhiều cao ốc hơn, điều kiện sinh hoạt tốt hơn một chút. Bên ngoài hàng rào cũng có nhà xưởng và ruộng. Dương thị và Lý thị nghiên cứu người máy nano, bên phía chúng ta thì không.
Từ đầu tới cuối Nhâm Tiểu Túc không nói gì, vì lưu dân sẽ không hiểu những điều này. Những người khác cũng không nghĩ tới Nhâm Tiểu Túc sẽ biết những thứ này.