Chương 379: Hai Tai Họa Lớn
Vương Thánh Nhân giải thích rất nhiều về trí thông minh nhân tạo. Tỷ như hiện giờ lĩnh vực dùng trí thông minh nhân tạo không rộng, phần lớn chỉ dùng trong việc giám sát hàng rào và công năng gọi là thiên nhãn mà thôi.
Nhờ có trí thông minh nhân tạo Trung Nguyên mới đạt tới trình độ không cần đóng cửa vào ban đêm. Thậm chí nó còn có thể phân tích ai là trộm rồi báo luôn cho đội trật tự của hàng rào, để người của đội tiến hành lùng bắt đối phương.
Cho nên, truyền thuyết Trung Nguyên không đóng cửa không nói lên tố chất người Trung Nguyên cao, chỉ vì tội phạm quá dễ bắt mà thôi.
Rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc không nhịn được hiếu kỳ mà nói;
- Trung Nguyên có lưu dân không?
Vương Thánh Nhân nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Có chứ.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc ý thức được, nguyên lai Trung Nguyên cũng chẳng phải vùng đất an bình gì.
Theo Nhâm Tiểu Túc, có áp bách sẽ chẳng có thứ gọi là Tịnh thổ chân chính.
Trí thông minh nhân tạo khiến Nhâm Tiểu Túc cảm giác rất hoang đường. Phải biết thị trấn hắn ở lúc trước còn chẳng có tí đồ điện gì.
Cả thị trấn, trừ nhà gạch của Vương Phú Quý có câu dây điện ra. Nhà những người khác ngay cả cái bóng đèn cũng chẳng có. Vậy mà bây giờ có người nói, tất cả máy móc ở Trung Nguyên cũng có trí tuệ.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất không chân thật.
Chu Ứng Long hỏi:
- Nói cách khác, sức chiến đấu của Trung Nguyên cũng không khác chúng ta là mấy, chỉ là có thêm trí thông minh nhân tạo thôi.
Đối với đại hán của hàng rào 178 mà nói. Điều đầu tiên hắn nghĩ tới là giá trị vũ lực của Trung Nguyên…
Vương Thánh Tri cười nói:
- Chiến tranh ở Trung Nguyên không lan tới hàng rào 178 được đâu. Yên tâm đi.
- Ai biết được…
Chu Ứng Long nhỏ giọng nói thầm.
- Được rồi, nghỉ ngơi sớm. Hai ngày sau làm tới hàng rào 178 rồi.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc tựa vào mô đất, hắn đang ở nơi xa nhất tại phương bắc Hà Cốc, cũng là nơi tiếp cận gần nhất với Tông thị trên bản đồ. Cả vùng đất bao la mờ mịt đều là đất vàng.
Vì nơi này không có công nghiệp nên sao sáng đầy trời.
Có điều không có ai để Nhâm Tiểu Túc phải gác đêm cả.
*Ý là hiện Nhâm Tiểu Túc một mình, hắn không cần bảo vệ ai hết.
Nhâm Tiểu Túc trợn tròn mắt chẳng biết nghĩ gì. Bất luận hắn cố gắng thế nào cũng không ngủ được.
Không biết hiện giờ đám Nhan Lục Nguyên đang ở đâu, hẳn là đi tới Trung Nguyên rồi nhỉ?
Đám Vương Phú Quý còn sống không? Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được năng lực của Khương Vô có sự tiến bộ. Cho nên có Khương Vô, khả năng cao mọi người sẽ sống.
Dựa theo lời Vương Thánh Tri, hạ du con sông nay là Trung Nguyên, dọ theo con sông là hàng rào số 1, 9, 19, 28, 37, 46. Hắn muốn tìm lại người thân và bạn bè cần phải đi theo tuyến đường này.
Nhâm Tiểu Túc thầm ghi trong lòng, sau khi Tông thị tan vỡ hắn nhất định đi tìm Nhan Lục Nguyên.
Còn trước đó, Nhâm Tiểu Túc không muốn kéo Nhan Lục Nguyên và Vương Phú Quý vào vòng thị phi này.
Lúc này, Vương Thánh Tri dùng tay đẩy xe lăn tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc:
- Đang nhớ người thân và bạn bè sao?
Nhâm Tiểu Túc nhìn đối phương:
- Kỳ thật ta không có người thân, chỉ là bạn bè thôi.
- Sau khi quay về Trung Nguyên, ta sẽ giúp ngươi tìm. Ngươi cho ta tên của họ đi.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Nếu họ thật sự tới Trung Nguyên, ta nhất định giúp ngươi tìm được họ.
Nhưng lần này Nhâm Tiểu Túc lại im lặng. Hắn không muốn nói tên Vương Phú Quý và Nhan Lục Nguyên ra. Vì hắn không biết rốt cuộc Vương Thánh Tri là người tốt hay xấu. Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao hắn có thể giao phó an toàn của đám Vương Phú Quý vào tay người khác?
Nhâm Tiểu Túc tin, dù không có Vương Thánh Tri giúp đỡ, đám Vương Phú Quý vẫn có thể sống tốt.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Cảm ơn, bạn bè của ta chỉ có một, tên là Lý Thần Đàn.
Nhâm Tiểu Túc không nói thật.
Vương Thánh Tri cười cười:
- Được, ta nhớ kỹ.
…
Đoàn xe lần nữa lên đường, Tông thị cũng không xuất hiện nữa. Họ một đường đi giữa nơi hoang dã, mặt trời dần xuống núi.
Khi tới hàng rào 178 thì trời cũng đã về đêm, mặt trời lặn vào lúc 8 giờ tối.
Tây bắc bao la, Nhâm Tiểu Túc ở phía Tây nam chưa từng thấy. Vương Thánh Tri ngồi trên xe lăn nhìn bình nguyên bao la hùng vĩ cùng núi tuyết ở phương xa mà cảm khái:
- Hôm nay mới biết thế giới to lớn ngần nào.
Chu Ứng Long ngồi bên cạnh cười hắc hắc:
- Đại trượng phu nên rong ruổi khắp nơi. Người Trung Nguyên các người không phóng khoáng như thế
Vương Thánh Tri cũng chẳng phản bác, hắn hiếu kỳ:
- Vì sao năm đó Trương tư lệnh lại rời khỏi hàng rào 178?
Chu Ứng Long hỏi lại:
- Ngươi biết Tư lệnh nhà ta thế nào?
- Khi Trương tư lệnh rời khỏi hàng rào 178, hắn từng du lịch tới Trung Nguyên. Chúng ta biết nhau khi đó…
Vương Thánh Tri cười nói:
- Chỉ là lúc ấy hai chân ta vẫn còn. Hiện tại nhiều năm như vậy, ca, ta và hắn đều đã già rồi.
Chu Ứng Long bĩu môi:
- Tư lệnh nhà ta còn trẻ lắm.
Lúc này, bỗng có đoàn xe xuất hiện từ đường chân trời. Chu Ứng Long hưng phấn vẫy tay kêu to:
- Hôm qua ta đã dùng điện thoại vệ tinh báo cho Tư lệnh các ngươi sắp tới. Không ngờ mặt mũi ngươi lớn thật, lại để Tư lệnh tự mình tới đón.
Vương Thánh Tri cười mà không cười. Vương Thánh Nhân bên cạnh nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Chờ tới hàng rào 178 rồi, với mặt mũi ca của ta thì việc an bài ngươi tiến vào đó hẳn cũng không quá khó.
Nhâm Tiểu Túc có chút hoảng hốt, đã bao lâu hắn và Trương Cảnh Lâm chưa gặp nhau?
Khi còn ở thị trấn, hắn ngồi xổm ngoài học đường lén nghe giảng 3 năm. Về sau lại được Trương Cảnh Lâm cho phép tiến vào học đường nghe giảng. Tính ra khoảng thời gian quen biết của hắn và Trương Cảnh Lâm cũng chẳng ngắn.
Thế nhưng hiện giờ đối phương đã thay đổi, trở thành Tư lệnh của hàng rào 178.
Chỉ thấy từ đường chân trời, cỗ xe dần dần tới gần mọi người. Người xuống xe đầu tiên chính là người quen của Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở.
Khi Hứa Hiển Sở thấy đám Chu Ứng Long thì sửng sốt một chút.
Chu Ứng Long cười nói:
- Người anh em, sao tới đón chúng ta sớm thế!
Kết quả Hứa Hiển Sở sững sờ đi qua những người khác, tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn sắc mặt xanh xám của Nhâm Tiểu Túc cùng vết máu trên người thì lo lắng hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi bị thương?
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Vết thương nhỏ thôi, đã sắp khỏi rồi.
- Đây là vết thương nhỏ?
Hứa Hiển Sở kinh ngạc, hắn vén vạt áo Nhâm Tiểu Túc lên, thấy được rõ ràng vết sẹo trên bụng Nhâm Tiểu Túc:
- Vết thương xuyên qua bụng này là ai làm?! Không phải ngươi vẫn ở hàng rào 88 à?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nói ra rất dài dòng. Là Tông thị gây nên.
- Lục Nguyên đâu?
Hứa Hiển Sở nhìn quanh đám người:
- Vương Phú Quý đâu?
Thần sắc Nhâm Tiểu Túc tối đi một chút:
- Lạc nhau rồi.
Chu Ứng Long, Vương Thánh Nhân, Vương Thánh Tri đồng loạt ngẩn người:
- Đây là sao, không phải hắn chỉ là lưu dân thông thường thôi hả?
Mà Chu Ứng Long lại càng thêm kinh ngạc. Hắn chưa từng nghe Hứa Hiển Sở nói có bằng hữu khác bên ngoài hàng rào 178… Bên ngoài Hứa Hiển Sở chỉ có duy nhất một bằng hữu mà thôi… Cái CMN!
Hàng rào 178 của họ lại có đủ hai ngôi sao tai họa?!