Chương 384: Tới Xem Nhâm Tiểu Túc
Hứa Hiển Sở giải thích:
- Hoàn cảnh sinh trưởng của hắn khác biệt. Từ nhỏ đã trải qua cuộc sống lục đục của lưu dân nên che giấu bản thân cũng là bình thường. Bất quá các ngươi đừng có xem thường hắn. Các ngươi nghĩ xem, người có thể toàn thân rời khỏi mấy lần tai nạn hàng rào kia có mấy người…
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Bây giờ nói việc này vẫn còn sớm. Vàng thật không sợ lửa, dù sao một khi khai chiến, Đại đội tiên phong nhất định phải ra trận thôi.
Đến lúc đó, Nhâm Tiểu Túc là gấu đen hay mãnh thú vừa nhìn là biết.
Chuyện một thiếu niên tên Nhâm Tiểu Túc được đưa vào Đại đội tiên phong lan truyền khắp cứ điểm 178 chỉ trong một đêm, khiến mọi người có chút tò mò, đến cùng Nhâm Tiểu Túc có bộ dáng gì lại khiến Trương Cảnh Lâm đối xử như người kế nhiệm. Việc này rất quan trọng với đám đại hán trong hàng rào 178.
Lúc trước, khi Hứa Hiển Sở được cất nhắc quá nhanh, mọi người còn tưởng người kế nhiệm khả năng sẽ là hắn, người sẽ vượt qua những tục lệ cũ để kế nhiệm chăng.
Kết quả với tình hình bây giờ thì chắc là không, dường như Hứa Hiển Sở chẳng phải người Trương tư lệnh nhìn trúng, lệ cũ vẫn là lệ cũ.
Nghe nói Nhâm Tiểu Túc là một siêu phàm giả. Bất quá trông hắn ta ôn nhu lại yếu ớt, nhìn không giống một người có thể đánh nhau. Tất cả mọi người đều tò mò, cũng không biết Nhâm Tiểu Túc có thể sống sót trong chiến tranh không.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Nhâm Tiểu Túc rời khỏi tòa nhà, hắn bỗng thấy một đám đại hán ngồi xổm đối diện đường nhìn mình.
Khi Nhâm Tiểu Túc lộ diện, đám đại hán thấp giọng hô:
- Ra rồi, chính là hắn!
- Sao lại gầy như thế?!
- Có biết đánh nhau không đó?
- Trên chiến trường sẽ không bị một phát chết luôn chớ?
Nhâm Tiểu Túc nhất thời đề phòng, chuyện này là sao? Chẳng lẽ đám đại hán này chặn cửa tính đánh hắn?
Tuy hiện tại thương thế Nhâm Tiểu Túc chưa khỏi hẳn nhưng nói thật hắn cũng không sợ có người gây sự.
Thế nhưng đám đại hán vừa thấy Nhâm Tiểu Túc lại lập tức rút lui, để lại một mình thiếu niên ngơ ngác trong gió, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này Trương Cảnh Lâm chưa thương lượng với Nhâm Tiểu Túc. Trên thực tế, việc này chưa chắc là chuyện tốt với hắn.
Vì chỉ cần Nhâm Tiểu Túc tiến vào Đại đội tiên phong, ánh mắt mọi người sẽ luôn chú ý tới hắn, sai lầm hắn phạm phải sẽ bị phóng đại lên nhiều lầm. Chỉ cần một lần sơ sẩy cũng đủ khiến người khác cảm thấy ngươi không đủ tư cách.
Tất cả mọi người đều dùng “kính lúp*” nhìn chằm chằm ngươi, nhìn xem ngươi có đủ tư cách để được Tư lệnh xem trọng không.
*nghĩa gần như là soi mói.
Bằng cái gì Tư lệnh lại xem trọng ngươi?
Thế nhưng Trương Cảnh Lâm mặc kệ tất cả, hắn chỉ nói với Nhâm Tiểu Túc, nếu Nhâm Tiểu Túc muốn tự tay tiêu diệt Tông thị báo thù thì phải vào quân đội của cứ điểm 178 mới được.
Nhâm Tiểu Túc đồng ý.
Đương nhiên hắn đồng ý rồi!
Sau đó Trương Cảnh Lâm hỏi Nhâm Tiểu Túc, hắn muốn làm binh sĩ dạng gì, cho hắn cơ hội tự mình chọn.
Nhâm Tiểu Túc bảo hắn muốn tới chỗ nguy hiểm nhất, có thể giết nhiều định nhất.
Trương Cảnh Lâm hỏi Nhâm Tiểu Túc, có cần suy nghĩ thêm không.
Nhâm Tiểu Túc bảo hắn đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không đổi ý.
Báo thù là động lực duy nhất chèo chống Nhâm Tiểu Túc ở lại cứ điểm 178.
Lúc ấy Trương Cảnh Lâm cười nói, được, vậy an bài cho ngươi chỗ nguy hiểm nhất.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, dường như có chuyện gì đó vừa xảy ra nhưng đến tột cùng là gì hắn lại không biết.
Vào buổi chiều, Hứa Hiển Sở tới báo tin cho Nhâm Tiểu Túc. Đầu tiên nói về việc Đại đội tiên phong thuộc sở hữu của quân tiên phong, doanh trưởng là Chu Ứng Long.
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc cũng không cảm thấy có gì khác, đây là điều hắn muốn.
Nhưng Hứa Hiển Sở lại căn dặn kỹ càng:
- Tiểu Túc, nghe nói sau mỗi trận chiến, Đại đội tiên phong 10 người chỉ về được một. Toàn quân bị diệt là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, ngươi phải chú ý an toàn. Chờ ngươi bình an trở về, huynh đệ trong cứ điểm 178 đều sẽ công nhận ngươi.
Lời nói không đầu không đuôi này khiến Nhâm Tiểu Túc chẳng hiểu gì cả.
Hứa Hiển Sở lái xe đưa Nhâm Tiểu Túc tới phía tây hàng rào 178. Đó là vị trí đóng quân của Đại đội tiên phong, quân tiên phong có quan doanh riêng biệt. Thời điểm lái xe và, Nhâm Tiểu Túc phát hiện binh sĩ trong đây đều ngừng việc đang làm mà nhìn hắn.
Chu Ứng Long đã sớm chờ bên trong, hắn nhìn thoáng qua Hứa Hiển Sở rồi cười hớn hở:
- Lão Hứa, ngươi về rồi à. Để hắn lại chỗ này cho chúng ta không chết được đâu.
Hứa Hiển Sở nhướng mày:
- Trận này đánh xong chính ngươi còn sống được hay không cũng chẳng biết.
- Phì…
Chu Ứng Long cả giận nói:
- Ngươi ít nguyền rủa lão tử đi, ngươi chết rồi lão tử cũng chưa chết đâu.
Hứa Hiển Sở cười lạnh:
- Ta có chảo, ngươi có không?
Chu Ứng Long im lặng.
Đúng như Nhâm Tiểu Túc suy đoán, Chu Ứng Long cũng là siêu phàm giả. Bằng không sẽ không được đưa tới nơi nguy hiểm như quân tiên phong.
Chung quy cứ điểm 178 không có nhiều siêu phàm giả. Thế nhưng Chu Ứng Long tự biết năng lực của mình, hắn không lợi hại bằng Hứa Hiển Sở. Lúc trước uy lực chảo đen của Hứa Hiển Sở đã khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc phát hiện, binh sĩ trong cứ điểm 178 nói về chuyện sống chết chẳng khác nào ăn cơm vậy. Trong mắt không có bao nhiêu sợ hãi, cũng chẳng biết phải sống trong hoàn cảnh nào mới sinh ra một đám binh sĩ thế này.
Mùa xuân tại cứ điểm 178 rất lạnh. Nghe nói vào tháng 8 tháng 9 nơi này còn có tuyết rơi, hơn nửa thời gian trong năm đều là mùa đông.
Sau khi cáo biệt Hứa Hiển Sở, Chu Ứng Long dẫn Nhâm Tiểu Túc vào quân doanh, vừa đi vừa nói:
- Từ trước tới nay, quân tiên phong chúng ta nhận những địa điểm rất ác liệt. Ngươi tới từ bên ngoài chắc không biết, ta cũng chưa biết ngươi từng trải qua chiến tranh chưa, tới lúc lên chiến trường thì đừng có luống cuống.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh:
- Doanh trưởng yên tâm, ta sẽ không.
Đã làm thủ hạ của người khác thì tất nhiên cũng trở thành binh sĩ của đối phương, phải phục tùng mệnh lệnh. Chu Ứng Long nói thế cũng nằm trong dự đoán của Nhâm Tiểu Túc, hắn không cần phản bác hay biện hộ làm gì.
Chu Ứng Long nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái rồi nói tiếp:
- Ta đã nghe lão Hứa kể về ngươi, biết ngươi từng giết người, hơn nữa còn là siêu phàm giả. Bất quá trên chiến trường đạn không có mắt, xem như ngươi là siêu phàm giả thì mệnh cũng chưa chắc tốt hơn, chiến tranh và giết người dù sao cũng khác nhau.
Ý tứ Chu Ứng Long rất đơn giả. Ta biết ngươi lợi hại, thế nhưng chiến tranh lại khác.
Chiến tranh giống như tuyết lở. Dù là siêu phàm giả cũng không cách nào đấu lại sức mạnh to lớn từ tự nhiên, không kinh sợ là tốt nhưng không được khinh nhờn.
Trong biên chế quân đội tại cứ điểm 178, một tiểu đội gồm 30 người, cứ 4 tiểu đội gộp thành 1 đại đổi. Cho nên một đại đội bình thường có chừng 120 người.
Nhưng Đại đội tiên phong thì nhiều hơn, trong đó có người nấu ăn, sĩ quan hậu cần, binh sĩ đưa tin, binh sĩ y tế. Đại đội trưởng là thượng úy kèm theo một sĩ quan là trợ thủ của Đại đội trưởng
Đại đội tiên phong có đủ người như thế là để đảm bảo họ có năng lực tác chiến độc lập.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Chư doanh trưởng, Đại đội tiên phong rất mạnh hả?
Chu Ứng Long suy nghĩ một chút:
- Mạnh mẽ nhưng không tới mức rất mạnh. Chỉ là một đám lưu manh cùng chiến đấu mà thôi, bình thường chẳng khác gì gấu đen nhưng khi diễn tập thì nghiêm túc không thua ai. Văn có thể đào cáp điện, võ có thể đoạt trận địa, không gì không làm được.