Chương 383: Đại Đội Tiên Phong
Trương Cảnh Lâm nói:
- Việc mọi người cân nhắc cũng không sai, một bên là Tông thị chiếm giữ thương lộ phương bắc, chỉ cần Tông thị còn ở đó, chúng ta cũng đừng mong mở ra thương lộ tới Trung Nguyên. Tông thị khống chế Định Xa, quan ải chứng tỏ ý đồ gì cũng quá rõ ràng rồi.
Trương Cảnh Lâm nói tiếp:
- Mặt khác, kẻ địch phương tây có thể tấn công bất kỳ lúc nào. Nếu chúng ta trở mặt với Tông thị, khả năng cao sẽ không chống đỡ được kẻ thù kia. Dù may mắn không trùng hợp như vậy thì chúng ta đánh Tông thị xong, binh lực cũng hao tổn, khả năng cao đánh không lại kẻ địch phương tây.
Những chuyện mọi người cãi nhau cả buổi đều được Trương Cảnh Lâm tóm tắt lại. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nguy hiểm luôn có. Nhưng nếu chúng ta không đả thông thương lộ, chỉ sợ cứ điểm 178 sẽ ngày càng yếu. Các ngươi cũng biết, chúng ta đã phái vài người giả trang thành lưu dân tới phương tây. Nơi đó ngày càng đông đúc và giàu có. Chúng ta lại bị kiềm chế ở chỗ này, không có tài nguyên, khoa học kỹ thuật chẳng phát triển, nhân tài mới chẳng có đâu. Thậm chí ngay cả quần áo cũng không có mà mặc.
- Tuy chúng ta có rất nhiều mỏ nhưng mỏ không phải thế mạnh của chúng ta….
Trương Cảnh Lâm nói:
- Cứ tiếp tục thế này, qua 10 năm nữa, cứ điểm 178 sẽ không ngăn nổi kẻ địch từ phương tây. Cho nên hôm nay chúng ta không thể không thay đổi, phải vượt qua một kiếp này rồi tính tiếp.
Trương Cảnh Lâm nói mọi thứ rõ ràng, hắn không thể không cân nhắc nguy hiểm. Mà đánh Tông thị và đả thông thương lộ lại là lựa chọn tốt nhất hiện tại của họ.
Thay vì ngồi chờ chết, không bằng buông tay đánh cược một lần.
Trong lòng Trương Cảnh Lâm biết, trong truyền thuyết, cứ điểm 178 vô cùng kiên định và mạnh mẽ. Thế nhưng tình cảnh hiện tại của họ nguy hiểm hơn người ngoài tưởng tượng rất nhiều.
Đám người thô kệch như Chu Ứng Long mặc lệ Trương tư lệnh nhà mình suy tính cái gì, chỉ cần Trương tư lệnh nói đánh, họ liền đánh.
Thắng thua nói sau, đánh trước rồi tính.
Xét về những mặc khác, có lẽ hàng rào 178 kém hơn những hàng rào khác, thế nhưng sức chiến đấu của họ lại mạnh mẽ vô cùng.
Lúc này Trương Cảnh Lâm nói:
- Ngày mai đúng giờ tới họp nghiên cứu chiến lược, ai tới trễ ra ngoài đứng chịu phạt mà nghe, không có tư cách nói chuyện.
Những người này nghe xong thì cam đoan sẽ không tới trễ. Đêm nay họ nhất quyết không uống rượu.
Bỗng nhiên Trương Cảnh Lâm nói:
- Chu Ứng Long, an bài cho thiếu niên Nhâm Tiểu Túc kia tới Đại đội tiên phong, bắt đầu làm từ binh sĩ.
Kết quả lời này vừa nói ra, cả phòng họp lần nữa trở nên an tĩnh. Ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.
Họ muốn hỏi Trương Cảnh Lâm vì sao làm vậy nhưng Trương Cảnh Lâm không cho họ cơ hội hỏi mà đã rời khỏi phòng họp.
Sau khi Trương Cảnh Lâm rời đi, quan quân ngồi quanh bàn cát trực tiếp bùng nổ:
- Chính là Đại đội tiên phong Tư lệnh từng làm trước đây?
- Nghe nói hai lão Tư lệnh trước cũng là người của Đại đội tiên phong. Sao Tư lệnh lại đối đãi với hắn như người ứng cử thế? Lão Chu, ngươi dẫn thiếu niên kia vào, tình huống của hắn thế nào?
Đại đội tiên phong là sự tồn tại đặc thù, cũng không có quy định gì nói Tư lệnh đời tiếp theo là người của đội đó cả.
Nhưng thực tế, từng Tư lệnh mỗi đời đều bị Tư lệnh đời trước ném vào đó rèn luyện, sau đó từng bước đi lên.
Đại đội tiên phong, ý nghĩ như tên, là tổ đội tác chiến có tính nguy hiểm cao nhất. Thấy núi phá núi, giết ra đường máy, người có thể sống sót đi ra từ trong đó đều có tài năng phục chúng trong cứ điểm 178.
Này không phải nói Đại đội tiên phong lợi hại cỡ nào mà là nhiệm vụ họ phải làm vô cùng nguy hiểm.
Chỉ có người từng kinh qua nguy hiểm mới có thể ra lệnh cho người khác, nắm giữ mạng sống của binh sĩ phía dưới.
Dần dà, qua mấy đời Tư lệnh, Đại đội tiên phòng dần trở thành sự tồn tại đặc biệt. Dù không ai nói rõ nhưng trong lòng mọi người đều biết, người được đưa vào đó đều là người Tư lệnh coi trọng.
Chỉ cần người này có thể sống sót và phục chúng, cơ bản sẽ trở thành Tư lệnh đời kế tiếp.
Mười sáu năm trước, Trương Cảnh Lâm từng đưa một người vào Đại đội tiên phong, thế nhưng đối phương đã chết do chiến tranh.
Hiện giờ với Nhâm Tiểu Túc… mọi người hoàn toàn không ngờ tới!
Chu Ứng Long đón nhận ánh mắt nóng như lửa của đám người, nhất thời trở nên lúng túng:
- Các người nhìn ta làm gì. Ta chỉ ở chung với hắn vài ngày, tiểu tử kia chỉ là lưu dẫn từng ở Hà Cốc, nhìn qua ốm yếu, yếu đuối. Hiện giờ còn đang bị thương, có điều ta không rõ lắm về nguyên nhân bị thương của hắn. Bất quá trông không giống người có thể đánh nhau, làm sao vào được Đại đội tiên phong chứ?
Có người nói tiếp:
- Tư lệnh năm đó cũng trông yếu đuối mà. Vấn đề này không lớn, chỉ cần nhẫn tâm là được.
Có người vui vẻ nói:
- Khi đó Tư lệnh chỉ là lính chữa thương, ngay cả súng cũng không biết dùng. Cũng có thể thiếu niên này giống như vậy mà, ngươi không nhớ năm đó Tư lệnh cứu được bao nhiêu người à?
Thời điểm này, Hứa Hiển Sở không vui:
- Nói thế nào cũng là huynh đệ của ta mà. Huynh đệ của ta làm sao nhu nhược cho được? Lúc ấy chúng ta ở chung, cùng nhau xông pha Cảnh Sơn. May mà chúng ta hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Chu Ứng Long sửng sốt một chút:
- Đúng đúng đúng, Nhâm Tiểu Túc kia là huynh đệ của lão hứa. Tình huống cụ thể các ngươi hỏi hắn đi.
- Lúc trước Nhâm Tiểu Túc là lưu dân ở thị trấn bên ngoài hàng rào 113. Trong hàng rào có người muốn tới Cảnh Sơn nên tới thị trấn tìm người dẫn đường. Kết quả có người nói, muốn tới Cảnh Sơn chỉ có thể tìm Nhâm Tiểu Túc dẫn đường….
Hứa Hiển Sở nhớ lại:
- Ban đầu đội ngũ tới tìm Nhâm Tiểu Túc, kết quả hắn giả ngốc không chịu đi. Về sau có giao dịch gì đó hắn mới đi. Đúng rồi, hắn còn là đệ tử của Trương tư lệnh. Bấy giờ Trương tư lệnh còn là tiên sinh của thị trấn. Sau đó Nhâm Tiểu Túc trở thành lão sư dạy thay cho Trương tư lệnh. Hẳn là Trương tư lệnh muốn hắn tiếp nhận học đường.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Khi ấy là tiếp nhận học đường, kết quả bây giờ Tư lệnh muốn để Nhâm Tiểu Túc tiếp nhận hàng rào 178 ư?
Dù mọi người sẽ không làm trái ý Trương Cảnh Lâm nhưng Nhâm Tiểu Túc muốn tiếp nhận cứ điểm 178 còn phải xem hắn có đủ tư cách không. Nếu hắn không thể phục chúng, dù Trương Cảnh Lâm có cưỡng ép cũng không thành. Đây là lệ cũ của cứ điểm 178.
Cho ngươi một đám mãnh thú, nếu ngươi thuần hóa được chúng, chúng sẽ thuộc về ngươi.
Đây chính là đạo lý nơi này.
Mọi người đều ngạc nhiên vì sự an bài này của Trương Cảnh Lâm. Nhâm Tiểu Túc chỉ là người ngoài, bây giờ mọi người vẫn chưa biết mặt mũi hắn thế nào nữa mà.
Có người hỏi Hứa Hiển Sở:
- Nhâm Tiểu Túc là người thế nào?
- Chưa nói tới tính cách thế nào…
Hứa Hiển Sở nói tiếp:
- Nhưng ta tin tưởng hắn
Có người lại hỏi:
- Người huynh đệ này của ngươi cũng là siêu phàm giả à? Năng lực của hắn là gì?
Hứa Hiển Sở khó nói:
- Khi còn ở Cảnh Sơn, một cánh tay của hắn có thể nhức một nam tử trưởng thành. Chắc chắn hắn là siêu phàm giả, chỉ là năng lực cụ thể thì ta không biết…
Một đám đại hán Tây bắc bối rối. Ngươi là huynh đệ hắn lại không biết năng lực người ta là gì? Huynh đệ kiểu gì thế này?