Chương 386: Đoạt Núi Định Viễn
Chu Ứng Long nhìn Nhâm Tiểu Túc, hít một hơi rồi hỏi:
- Sao họ lại đánh nhau?
Nhâm Tiểu Túc nháy mắt vài cái:
- Không biết nữa. Chắc họ có mâu thuẫn gì đó. Doanh trưởng, ngươi không ngăn họ lại đi. Chẳng phải ngươi nói, chúng ta chuẩn bị hành quân tới núi Định Viễn à?
Chu Ứng Long sửng sốt hai giây, hắn không để ý tới Nhâm Tiểu Túc nữa mà chạy tới nơi đánh nhau:
- Đừng đánh nữa. Đại đội tiên phong quay về quân doanh, tập kết trong vòng 10 phút. Ta thấy hẳn các ngươi không cần nghỉ ngơi một ngày đâu. Tinh lực tràn đây thế này thì lập tức xuất phát tới núi Định Viễn.
Không thể không nói, Chu Ứng Long vừa ra mặt hai bên lập tức ngừng đánh. Dường như cả hai đội đều có kinh nghiệm rồi, cho nên Doanh trưởng vừa mở miệng thì dừng tay ngay.
Người của Đại đội tiên phong xoay người chạy tới doanh trại nhà mình.
Trong quân không nói đùa, nói 10 phút tập kết là đúng 10 phút sẽ tập kết, chậm một giây cũng không được.
Lúc rời đi, Đại đội tiên phong thấy Nhâm Tiểu Túc lông tóc vô thương đứng bên người Chu Ứng Long. Họ nhớ lại mọi chuyện thì tức tới xém nôn ra máu.
Người bị Nhâm Tiểu Túc đánh của Đại đội 2 đứng dậy, thấy thiếu niên liền hô to:
- Là hắn đánh ta, còn hô cái gì là Đại đội tiên phong vô địch nữa!
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Ngươi nhận lầm người rồi.
Chu Ứng Long nhướng mày nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi cũng đi tập hợp đi.
- Vâng.
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì chạy tới quân doanh của Đại đội tiên phong.
Khi hắn vào vào, người trong đội đã mang ba lô đứng thẳng người.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tân binh Nhâm Tiểu Túc tới báo cáo.
Hơn 180 hán tử của Đại đội tiên phong nhìn Nhâm Tiểu Túc, Đại đội trưởng tức tới cười ra tiếng:
- Được nha Nhâm Tiểu Túc, người có thể đâm chúng ta ở cứ điểm 178 này chỉ có mình ngươi. Có bản lĩnh!
Nhâm Tiểu Túc khách khí nói:
- Ta cũng là thành viên của Đại đội tiên phong mà.
Đại đội trưởng tức giận nói;
- Cút, ngươi ở tổ 1. Đánh trận xong ta lại thu thập ngươi sau.
Đại đội trưởng nhìn mọi người trước mặt chuẩn bị phát biểu, chỉ thấy từng hán tử mặt mũi bầm dập, y phục thủng mấy chỗ. Có binh sĩ còn chảy máu mũi chưa cầm kịp. Đội hình tuy không lộn xộn nhưng cũng không nghiêm túc gì cho cam.
Đại đội trưởng thấy một màn thế này thì tan nát cõi lòng. Hắn đã tạo cái nghiệt gì thế lầy.
Lúc này, Chu Ứng Long đi tới. Đại đội trưởng nói với hắn:
- Báo cáo Doanh trưởng, Đại đội tiên phong đã tập kết xong. Tổng cộng 184 người, đủ 184 người. Báo cáo hết.
Chu Ứng Long gật đầu.
Hắn nhìn cả đám rồi tức giận nói:
- Các ngươi tự nhìn lại mình xem đã thành cái dạng gì. Các ngươi nhiều hơn Đại đội 2 tận 60 người. Đúng là không có tiền đồ mà. Đợi tới lần diễn tập sau thì trả thù cũng không muộn, lấy lại thể diện cho ta, khi đó lại càng thêm đắc ý?
Nói xong, Chu Ứng Long đứng trước mọi người cười to…
Nhâm Tiểu Túc đứng trong đội suy nghĩ. Cách dẫn quân của Chu Ứng Long cũng không giống người thường a…
Chu Ứng Long nói tiếp:
- Cứ điểm của chúng ta không đủ quần áo. Bộ dáng này của các ngươi mà ra chiến trường chẳng phải khiến người khác chê cười sao. Trương Tiểu Mã, ngươi từng lập quân lệnh trạng, nói chỉ cần nửa tháng là giải quyết xong núi Định Viễn. Ngươi cũng đừng quân, mau lên đường đi.
Đại đội trưởng nghiêm túc rống to:
- Doanh trưởng yên tâm, sau nửa tháng không đoạt được Định Viễn ta sẽ tự sát tạ tội.
Ngay sau đó, binh sĩ trong đội cũng rống theo:
- Doanh trưởng yên tâm! Trận đầu dùng ta, dùng ta tất thẳng!
Mãi cho tới lúc này, rốt cục Nhâm Tiểu Túc mới cảm nhận được một chút khí huyết của quân nhân trên người đám lưu manh này. Lúc trước họ thấy thương binh cũng muốn đánh đúng là không biết xấu hổ…
Chu Ứng Long lần nữa rời đi. Vẻ mặt Trương Tiểu Mãn thoáng cái buông lỏng. Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu tử ngươi được lắm. Mặt mũi Đại đội tiên phong chúng ta xem như ném đi rồi.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Đa tạ, đa tạ…
- Tiêu Tiểu Thần…
Trương Tiểu Mãn gọi Tổ trưởng tổ 1:
- Nhâm Tiểu Túc vào tổ của các ngươi. Ngươi trông chừng hắn cho tốt, không tuân lệnh cứ đánh chết cho ta.
Tiêu Tiểu Thần nhỏ giọng nói thầm:
- Đại đội trưởng, ngươi nhìn hắn chạy khi nãy đi. Ta muốn đánh chết hắn cũng phải đuổi theo kịp mới được chứ.
- Bớt CMN nói nhảm, xuất phát…
Trương Tiểu Mãn nói xong thì quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Muốn thành thành viên của Đại đội tiên phong phải chuẩn bị ăn khổ đi. Ta không biết những ngày trước ngươi trải qua thế nào. Có thể thịt cá đầy đủ chưa từng ngủ nơi đất hoang. Nhưng vào Đại đội tiên phong ngươi phải rõ, ngày tháng tốt lành trước kia đều đã kết thúc!
Nhâm Tiểu Túc không phản bác, chỉ dùng miệng nói thì chẳng ai tin cả.
Doanh trại của quân tiên phong là binh sĩ mở đường của cứ điểm 178. Bọn họ ở nơi đầu tiên của tiền tuyến, không chỉ công thành đoạt đất còn phụ trách đo đạc, vẽ bản đồ cùng xác nhận tin tức chính xác rồi truyền tin cho hậu phương, chỉ dẫn công binh sửa cầu trải đường, xây dựng cứ địa.
Chỉ khi đường đi được tu sửa tốt, đội thiết giáp và đội hỏa tiễn mới có thể tấn công Tông thị theo kế hoạch.
Mà Đại đội tiên phong lại là quân tiên phong có nhiệm vụ khó khăn nhất. Những gì gian khổ đều do chính họ mở đường.
Sở dĩ Tư lệnh nhiều đời đều là người của Đại đội tiên phong cũng không phải không có nguyên nhân. Chưa từng trải qua gian khổ sao có đủ bản linh gánh vác trách nhiệm của chỉ huy?
Tiền lệ làm gương thế này kéo dài từ trước tới giờ. Cho nên cái nhìn của binh sĩ Đại đội tiên phong với Nhâm Tiểu Túc lại càng thêm hà khắc: Người này có đủ khả năng trở thành Tư lệnh kế nhiệm hay không?
Chu Ứng Long phân phối cho Đại đội tiên phong 10 chiếc xe tải vận binh. Trong đó không chỉ vận chuyển người mà còn vận chuyển vũ khí, pháo cối cùng súng máy hạng nặng. Không có những thứ này, muốn bình định Viễn Sơn chẳng khác nào người ngủ mơ nói mớ.
Đại đội trưởng Trương Tiểu Mãn ngồi trên xe, vừa xem địa đồ vừa phân tích:
- Ở Định Viễn có một đám thổ phỉ trú đống. Hiện tại khó nói có quân chính quy của Tông thị trà trộn vào không, cho nên lúc đánh nhau phải cẩn thận một chút.
Nhâm Tiểu Túc cũng ngồi trên chiếc xe này. Ngược lại hắn rất đồng ý với cách nói của Trương Tiểu mãn. Không thể xem thổ phỉ ở núi Định Viễn như thổ phỉ thông thường khác.
Lại nghe Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Thời gian của chúng ta ngắn. Núi Định Viễn có một con suối, biện pháp cắt nguồn nước không khả thị. Các ngươi có cách gì khác không?
Kết quả Trương Tiểu Mãn nhìn quanh một vòng cũng không thấy ai lên tiếng. Bấy giờ hắn thấy Nhâm Tiểu Túc đang ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần không nói tiếng này.
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Ta thấy ý xấu trong đầu ngươi không ít. Ngươi nói thử xem chúng ta nên đánh thế nào?
- Trực tiếp đánh?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Hắn chưa từng tới Định Viễn, căn bản không biết địa hình nơi đó thế nào, nghĩ cách kiểu gì?
Trương Tiểu Mãn khinh thường nói:
- Nói không chừng thổ phỉ còn có súng máy hạng nặng và pháo cối, ngay cả hỏa tiễn cũng có. Đánh thẳng thì chúng ta chết bao nhiêu người? Ngươi tưởng ngươi và Hứa Trưởng quan giống có, có chảo đen đánh mãi không nứt cùng Ảnh tử mà đòi cứng đối cứng?
Nhâm Tiểu Túc mím môi:
- Ta chỉ là một binh sĩ, nghe ngươi chỉ huy là được rồi.
Trương Tiểu Mãn gật đầu:
- Thái độ vẫn khá đúng mực.